TRUYỀN KỲ TÔM HÙM – DUYÊN GẶP MỘT LẦN

Hôm nay tôi muốn gọi mì trắng nấu măng, không phải loại có thịt kia, giá chỉ mười đồng, tiết kiệm tiền.

Hôm nay Mì Sợi Ca rất thành thật, không thêm thịt thêm tôm vào bát mì của tôi, khiến tôi yên tâm được chút.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu ăn mì, lúc ăn lại cảm thấy không đúng lắm. Tôi chọc đũa xuống dưới đáy bát, phát hiện có một cái trứng chần đang nằm đó… Không phải, là hai cái.

Tôi tức đến độ đánh rơi đũa, gọi một tiếng “Mì Ca!”

Mì Sợi Ca đang ở sau bếp nghe thấy, đáp một tiếng “Ơi” nhưng lại không ra. Thế nhưng mẹ của Mì Sợi Ca đang lau bàn tính tiền, chúng ta gọi bà ấy là Mì Sợi Mama đi, dời chân lại gần, cười hỏi tôi có chuyện gì.

“…” Tôi nên giải thích với bác ấy thế nào? Tôi nói với con trai bác tám trăm lần đừng cho thêm cái gì vào bát tôi, anh ta liền cho thêm hai cái trứng. Anh ta không phải người ngu đâu, bác sinh ra tên bại gia tử như thế là còn muốn bán hàng nữa không? … Không được, quá dài, tôi không nói được.

Tôi nhìn Mì Sợi Mama không biết nói gì, Mì Sợi Mama vui vẻ tươi cười nhìn tôi “Ăn không ngon à? Đợi chút nhé, con trai dì ra dì giúp con mắng nó, bắt nó làm lại một bát cho con.”

“…” Giúp tôi mắng anh ta cái quỷ gì? Tôi không tự mình mắng anh ta được sao? Ừ thì cứ cho tôi không mắng được… Mà dù gì đó cũng là lòng tốt của anh ta, ai, sao lại khiến người ta phiền lòng thế.

Không bao lâu Mì Sợi Ca từ trong bếp đi ra, anh lấy tạp dề xoa xoa tay, ra hiệu không có việc gì với Mì Sợi Mama, Mì Sợi Mama liền cười híp mắt rời đi.

Tôi tức giận đẩy chén mì đến trước mặt anh ta, hỏi: “Đây, đây là cái gì?”

“Trứng chần đó.” Mì Sợi Ca mặt vô tội nói.

“Không muốn thêm!” Tôi thực sự muốn điên rồi, đây là lần thứ bao nhiêu tôi nói câu này rồi? Lúc viết tiểu thuyết võ hiệp mà tôi lặp lại một câu thoại nhiều lần như vậy thì độc giả đều nên mắng tôi viết cho đủ số chữ rồi hủy hết lượng đặt mua truyện đi.

“Ăn đi, ngoan” Mì Sợi Ca ngồi xuống đối diện, đẩy bát mì trở lại trước mặt tôi “Tiểu Vệ, cậu đừng nghĩ nhiều thế, tôi chỉ muốn cho cậu ăn nhiều thêm một chút, không có ý gì cả, đừng lo lắng.”

“…” Anh không có ý gì tôi mới lo lắng đấy, nếu anh thật sự tính toán gì thì tôi còn có thể suy nghĩ một chút cò kè giá cả xem sao.

“Coi như tâm tư của anh quá sâu nặng đi, anh rất thích em, nhìn thấy em như nhìn thấy anh hồi còn nhỏ vậy.”

“…” Anh hồi con nhỏ là cái quỷ gì? Cùng lắm anh cũng chỉ hai mấy tuổi? Không sợ thì mang chứng minh thư đây, không khéo tôi còn lớn hơn anh đấy, tôi chính là càng lớn càng trẻ!

“Khi còn nhỏ nhà anh xảy ra chuyện… Không nói rõ được, chỉ là mỗi ngày vừa bận vừa mệt lại rất nghèo, muốn ăn mì mà cũng không nỡ thêm thịt”

“…” Không phải dáng vẻ của tôi đã nghèo đến cái độ này chứ?

“Đừng chối, anh vừa nhìn đã biết, em thích nhất là mì thịt bò, thứ hai là mì xương sườn. Thế nhưng phần lớn thời gian tới đây em gọi cũng chỉ gọi những món không thịt, cách năm bảy ngày mới gọi mì có thịt một lần là vì tiết kiệm tiền phải không?

“…” Chỉ dựa vào đó anh có thể phát hiện? Anh là thám tử Conan đấy à? Không không không không được nhắc đến Conan… sẽ chết người.

“Anh không xem thường em, càng ngày sẽ càng tốt, tiền cũng có thể từ từ kiếm, nhưng em vẫn còn nhỏ, còn đang tuổi lớn. Em xem em vừa gầy vừa nhỏ, bỏ qua thời kì trưởng thành rồi lớn lên sẽ không cao được nữa thì phải làm sao?

Tôi thật muốn tức chết luôn rồi! Hóa ra anh ta cong cong thẳng thẳng nói thế là để mắng tôi thấp! Tôi còn nhỏ? Tôi còn đang ở thời kì trưởng thành?

“Tôi bao, bao nhiêu tuổi?” Tôi hỏi anh ta.

“17? 18?” Mì Sợi Ca nói “Dù sao cũng không quá 20.”

Tôi không nói gì cả, lôi chứng minh thư ra, bốp một tiếng vỗ vào mặt anh ta.

Nhìn rõ chưa? 23 tuổi!

Mì Sợi Ca nhìn chứng minh thư của tôi một lúc, lại nhìn tôi một lúc, “A!” một tiếng, nửa ngày sau mới nói một câu “Em nhìn đẹp hơn trong ảnh nhiều.”

“…” Tôi không nói nổi một câu, bực tức đấm ngực, ông trời ơi tức chết tôi rồi!

Mì Sợi Ca ngứa đòn nở nụ cười, đẩy bát mì đến trước mặt tôi “Anh thấy rồi, em 24 tuổi, thật không ngờ đó. Hơn nữa anh còn biết tên em và địa chỉ nhà, khà khà khà.”

“…” Có nhầm không thế, anh là tên biến thái đấy à? Có phải anh học tiểu học xong không được tốt nghiệp không, có học qua đại số chưa, 24 cái gì?

“Ngày hôm nay quả thực quá đúng dịp, quả nhiên thêm hai cái trứng cho em là không sai, mau, nhân lúc còn nóng ăn đi.” Mì Sợ Ca cười híp mắt nhét đũa vào tay tôi. “Tiểu Vệ sinh nhật vui vẻ”

Tôi kinh hãi, kinh ngạc mà nhìn anh… Sinh nhật vui vẻ?

Tôi lấy di động ra xem lịch, vỗ đầu một cái.

Ông trời ạ, tôi lại cứ thế quên hết, thì ra hôm nay là ngày sinh nhật 24 tuổi của tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi