TRUYỀN KỲ TÔM HÙM – DUYÊN GẶP MỘT LẦN

Buổi tối ngày hôm ấy tôi không mua được cơm niêu… Cuối cùng cái gì cũng không mua, luôn cảm thấy sẽ ăn không trôi, còn không bằng không mua tránh lãng phí tiền.

Tôi kéo thân thể cùng đầu óc đau đớn về đến nhà, nằm nhoài trên giường lạnh băng chết máy cả tiếng đồng hồ, sau khi khởi động lại mới bắt đầu phân tích tính khả năng của mỗi loại.

Trải qua suy nghĩ thận trọng nghiêm cẩn, tôi cho rằng Mì Sợi Ca có khả năng là đối mặt với một trong những khốn cảnh dưới đây:

1, Mì Sợi Ca bởi vì đối với tôi yêu mà không được, xuất hiện bệnh trạng thất tình nghiêm trọng (giữ tí mặt mũi đi, làm sao có thế chứ?)

2, Bản thân Mì Sợi Ca đụng phải trở ngại khó có thể giải quyết, về mặt kinh tế, về mặt sức khỏe (?!!)

3, Mì Sợi Mama gặp phải khó khăn, khiến cho Mì Sợi Ca lo lắng, về mặt kinh tế, về mặt sức khỏe (?!!)

Tôi xoẹt một phát ngồi xuống, vội vã bắt đầu xỏ giày, trong lúc nhất thời lòng như lửa đốt… Mặc kệ thế nào cũng phải đi xem xem, nhìn cũng không chết được, cùng lắm thì nói tôi đi ngang qua, tôi đi nhầm, thực ra vốn tính qua sát vách mua bún chua cay A ha ha ha nếu đã đến rồi thì cho một bát mì xương sườn đi… Tuôi thiệt cơ trí mà, cho mình một like! Chờ đã, tôi không nói được dài như vậy…

Trong đầu còn đang suy nghĩ miên man, thân thể đã giành trước tư duy một bước vội vã lao xuống lầu.

Tôi chạy một mạch tới cửa tiệm của Mì Sợi Ca, nhưng mà trăm triệu lần không ngờ tới, hôm nay vậy mà hắn không mở cửa tiệm!

Tôi nhìn nhìn điện thoại di động, còn chưa tới 8 giờ, người tăng ca gần đây tan tầm muộn, bây giờ chính là lúc lưu lượng khách lớn nhất buổi tối… Điều này là không thể nào, cửa tiệm của Mì Sợi Ca quanh năm không nghỉ ngơi, tới cả đêm 30 cũng mở cửa, không có lý do gì thời gian làm việc bình thường lại đóng cửa tiệm, trừ phi… Suy đoán 2 hoặc 3 của tôi là chính xác.

Tôi X, cái này còn tệ hơn có được không!

Càng nghĩ càng sợ sệt, sợ đến bản bảo bảo lập tức gọi một cú điện thoại, điện thoại di động bíp một tiếng, tôi lúc này mới bắt đầu lo lắng chốc nữa nghe điện thoại nên nói như thế nào.

“Anh khỏe không?”

“Anh thế nào?”

“Không mở tiệm?”

“Muốn ăn mì.”



Dường như nói gì cũng rất kỳ quái… Á a a thực chán ghét chính mình một lần chỉ có thể nói ba chữ! Biết thế vừa nãy đã gửi Wechat, ít nhất dùng Wechat tôi có thể đánh rất nhiều rất nhiều chữ.

Trong đầu vẫn đang suy nghĩ miên man như cũ, điện thoại di động đã được kết nối.

Tôi không lên tiếng, tính chờ Mì Sợi Ca bên kia điện thoại mở miệng trước.

“A lô?” Tôi nghe thấy âm thanh của Mì Sợi Mama, “Ai vậy?”

“…” Tôi đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, Mì Sợi Ca quả nhiên đã xóa số tôi trong danh bạ…

“A lô? Nói đi nào, đây là ai vậy?” Mì Sợi Mama lại hỏi lần nữa.

Tôi hít mũi một cái, trả lời: “Con… Tiểu Vệ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi