TRUYỀN KỲ TÔM HÙM – DUYÊN GẶP MỘT LẦN

Câu chuyện trở nên rất lúng túng, phải không nhỉ, các bạn học?

Hắn hiển nhiên cũng không phải bởi vì biết tôi không ăn cơm tối nên mới bảo tôi ăn mì.

Hơn nữa hắn phát sốt cũng chỉ là chuyện trong hai ngày nay, thế một tháng trước là tình huống gì?

Tôi không muốn tưởng bở, nhưng sự thực lúc này hình như chính là… Hắn vẫn còn nhớ thương tôi.

Cũng không biết tôi có cái gì tốt, đáng giá hắn nhớ đến như vậy.

Mì Sợi Ca nhắm mắt lại lẩm bẩm thêm lần nữa: “Tiểu Vệ, ăn mì.”

Tôi đành “Dạ” một tiếng đáp lại hắn.

Hắn nghe được, cười ngốc hì hì vài tiếng, sau đó không lẩm bẩm nữa, hô hấp cũng biến vững vàng, tựa như rốt cục cũng ngủ say.

Tôi cảm thấy rất đau đầu, cũng rất khó hình dung tâm tình bây giờ như thế nào… Cứ cảm thấy có điểm khó chịu, trong lòng ê ẩm, chan chát.

Tôi suy nghĩ hồi lâu vẫn không có manh mối, cuối cùng quyết định nhắn cái tin trưng cầu ý kiến với Tiểu Yêu trao đổi một chút.

Phong thuỷ luân chuyển, sinh thời vậy mà còn có một ngày tôi tìm Tiểu Yêu tâm sự vấn đề tình cảm, đây là tình huống quái gì vậy?

Được rồi, cậu ấy tuy rằng không phải chuyên gia tình yêu, nhưng cũng là người kinh nghiệm tình cảm phong phú… Hoặc là nói, người tình cảm dồi dào.

Cậu đại khái cũng biết được Mì Sợi Ca đến cùng muốn cái gì —— tôi quyết định, bất kể Mì Sợi Ca muốn cái gì, chỉ cần tôi có, thì sẽ cho hắn, cho hắn hết.

Thế nhưng sự thực là, tôi chẳng có gì cả, thậm chí tình cảm cũng thiếu thốn.

Lúc này mới là hừng đông, tôi không mong đợi gì Tiểu Yêu có thể nhanh chóng trả lời tin nhắn. Nhưng cậu ấy vậy mà không bắt tôi chờ lâu, khoảng 2 giờ rạng sáng, cậu ấy trực tiếp điện thoại cho tôi, căn cứ vào hiệu quả chất lượng tiếng ở hiện trường mà nhận xét, tôi đoán cậu ấy hẳn là đang trong phòng vệ sinh của căn hộ xa hoa cao cấp của cậu ấy.

“Tiểu Vệ Vệ, cậu còn gì phải do dự nữa? Hẹn hò với hắn ta đi!” Tiểu Yêu nói.

“Mình, mình không biết.” Tôi nếu mà biết yêu đương ra sao thì đã sớm đáp ứng rồi, huống chi, “Không, không thích.”

Kỳ thực cũng không phải không thích, chỉ không phải là loại yêu thích kia… Tuy rằng tôi cũng không biết loại yêu thích kia là cảm giác gì.

“Cậu không thích hắn?” Tiểu Yêu hỏi, “Vậy cậu chán ghét hắn sao?”

Tôi nói: “Không ghét.”

“Thế thì treo hắn thôi.” Tiểu Yêu lại bắt đầu loạn nghĩ kế, “Thấy được hắn đặc biệt yêu thích cậu, thì cứ đâm vào điểm này, hắn khẳng định cam tâm tình nguyện. Treo hắn, dù cho cậu không thích hắn, hắn cũng vẫn cảm thấy vui vẻ như thường.” (Treo có phải lập lờ không nhỉ, kiểu lập lờ nước đôi ý, nếu có thì đổi kiểu gì cho nó hay ta @@)

“…” Cái này đâu chỉ có vui vẻ không thôi? Nếu tôi mà biết đối phương không thích tôi còn treo tôi, tôi chả đánh bể đầu chó của hắn!

“Cậu nhớ tên bạn trai cũ của mình không? Cái tên lừa tiền của mình ý.” Tiểu Yêu nói, “Cũng có phải thằng ngu đâu, sao lại không biết được hắn đang lừa mình chứ? Nhưng khi đó mình đang yêu hắn, nên cảm thấy bị lừa cũng tình nguyện, cậu biết loại cảm giác đó không?”

“…” Đương nhiên không biết, mình chỉ biết lúc đó rất muốn đánh hắn, bây giờ cũng rất muốn đánh hắn ta, nhưng cậu thì hết lần này tới lần khác nói quên đi.

“Khi đó mình cực kỳ yêu hắn luôn, chỉ muốn liều mạng đối tốt với hắn, nếu hắn là người có lương tâm, một ngày nào đó sẽ bị mình đả động… Hở? Ông xã anh dậy làm gì vậy?… Ơ kìa? Đừng! Á không được!… Em không có, em thật sự không có liên lạc với người kia, hắn là tên tra nam mà! Ưm ư ư, ông xã, anh đừng… Ah… Đừng mà, em không được, không thể làm tiếp nữa ứm ư ưm… Ông xã… Ừ ah… Ứ…”

Đệch mợ! Mịa kiếp! Cái quỷ gì vậy!

Bản bảo bảo sợ đến nhanh chóng cúp điện thoại, đang yên đang lành đường dây nóng đêm khuya sao lại đổi thành ngữ âm cơ tình rồi? Tôm Hùm Ca quả nhiên đáng sợ.

Tôi cầm điện thoại di động, bắt đầu ngẫm nghĩ lời nói vừa rồi của Tiểu Yêu.

Treo hắn… Treo hắn sao?

Mì Sợi Ca bên cạnh đột nhiên giật giật chân, tỉnh lại rồi. Hắn mở mắt ra, lúc nhìn thấy tôi thì kinh ngạc nhẹ nhàng “Á” một tiếng.

Tôi quay đầu lại nhìn hắn, vừa vặn đối diện với ánh mắt của hắn —— yếu đuối, lưu luyến, tuyệt vọng, mê luyến… Anh nói xem anh một người bán mì sợi, lại không phải tranh giải Oscar, tự dưng lại trưng ra ánh mắt có trình độ như vậy là muốn biểu đạt nội tâm cùng chiều sâu tình cảm sao?

Ói mửa cũng chỉ thế được thôi, sự thực là, tôi cảm thấy trên mặt có chút nóng, nhịp tim cũng có điểm loạn, bèn vội vàng nghiêm mặt lại.

“Tiểu Vệ, là em sao?” Mì Sợi Ca yếu ớt hỏi.

“…” Chẳng lẽ còn có thể là người khác sao? Ân nhân cứu mạng của cậu Tiểu Vệ ca, cõng cậu chạy một km đến bệnh viện tiêm, nhanh, gọi ca đi.

“Ha ha ha, tôi là đang nằm mơ…” Mì Sợi Ca che mắt, nhẹ giọng nói.

“…” Trạng thái anh bây giờ thần trí không rõ, cũng không khác nằm mơ là mấy.

Tôi không biết nên nói gì, ngẩng đầu vừa lúc thấy túi truyền nước sắp hết, liền đứng lên tính đi tìm y tá.

“Em đừng đi, Tiểu Vệ, đừng đi…” Đột nhiên Mì Sợi Ca duỗi tay ra khỏi chăn, tay nóng rực nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi, ngốc ngốc khóc òa lên, “Đừng đi được không… Tiểu Vệ… Xin em đó…”

“…” Người anh em, không đi thật sự không ổn đâu á, không thay túi khác chốc nữa sẽ rút ngược máu trở lại. Bây giờ anh còn truyền nước biển, chớ lát nữa là anh truyền máu cho túi.

“Chờ tôi trở về.”

Thần kỳ! Vĩ đại! Tôi nói được bốn chữ! Hơn nữa còn không nói lắp! Vỗ tay cho mình một cái! Tui thiệt quá là tuyệt vời!

Mì Sợi Ca kinh ngạc nhìn tôi, rốt cục buông lỏng tay ra.

“Đừng tiếp tục gạt anh.” Hắn nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi