TRUYỀN NHÂN CỦA THẦN Y (THẦN Y TÁI THẾ)



Phương Như Nguyệt cười lạnh: "Cố gắng?” "Con nói không sai, cậu ta dựa vào phụ nữ là cố gắng "O đây dựa vào chúng ta, bên kia lại nhìn chằm chằm vào Tổng Lan Ngọc." “Mẹ sống hơn nửa đời người chưa gặp ai không biết xấu hổ như vậy." "Cũng chỉ có con bị cậu ta lừa. Con ra ngoài tùy tiện tìm một người hỏi xem, xem ai sẽ tin tưởng một kẻ vô dụng dựa vào phụ nữ có thể thành có sự nghiệp gì?" "Cậu ta đang có sự nghiệp? Căn bản cậu ta muốn lừa tiền từ con, ép con đến không còn gì, chờ đến khi con hết giá trị lợi dụng thì sẽ chạy tới thông đồng với Tổng Lan Ngọc." "Thanh Mây, con có thể tỉnh táo được không?" "Cậu ta đã tìm được gia đình mới rồi, con còn tin tưởng cậu ta à?"

Hứa Đinh Hùng liên tục gật đầu: “Mẹ con nói đúng đó." "Trên đời này, người nào cũng có thể tin, chí không được tin loại trai bao dựa vào phụ nữ này!" "Con đừng nói với mẹ mấy thứ cơ hội, cố gắng, cậu ta chính là không muốn làm!" “Nếu cậu ta có bản lĩnh cũng sẽ không dựa vào chúng ta vài năm liền." "Chúng ta nuôi cậu ta không nói, nhưng lại còn phải nuôi thêm em gái cậu ta." "Thậm chí cả công việc ở bệnh viện cũng là chúng ta tìm cho cậu ta." "Ở bệnh viện ba năm, không hề tiến bộ, cuối cùng lại lưu lạc đến mức đi don WC." "Nếu không phải chúng ta chạy chot quan hệ cho cậu ta, là chúng ta giúp cậu ta có thêm cảm tình, cậu ta có thể ngồi trong văn phòng rộng rãi sáng sủa này không?" "Nói không chừng cậu ta còn đang quét WC đó!" "Người như thế, con trông cậy gì ở việc cậu ta có sự nghiệp?”

Hứa Thanh Mây mờ mịt: "Moi người... Mọi người từ lúc nào chạy chot quan hệ cho anh ấy?”

Phương Như Nguyệt lớn tiếng nói: “Chúng ta để cậu ta đi đút lót cho phó viện trưởng bệnh viện Phương Khánh, nếu không cậu ta có thể làm chủ nhiệm khoa à?" Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Phương Khánh mang vé mặt đầy quạ đen đi vào: "Bà nói cho tôi lần nữa, bà để ai đút lót?" "Cậu Lâm, tôi thật sự không nhịn được nữa rồi." "Tôi cảm thấy trình độ y thuật cậu cao minh, cho nên mới điều cậu đến đây, muốn để cậu được kiêu ngạo vì đã mở ra khoa mới cho bệnh viện." "Nhưng bọn họ rốt cuộc có ý gì?" “Ừm, tôi điều cậu đến chính là tôi nhận đút lót của bọn họ?" "Đây cũng quá khinh người rồi, còn phỉ báng tôi, cho rằng tôi dễ bị bắt nạt lắm à?" "Tục ngữ nói đúng, tượng đất cũng có ba phần công dụng của đất!” "Nếu hôm nay tôi không nói chuyện này rõ ràng, về sau sao tôi làm ở bệnh viện được nữa?" Phương Như Nguyệt cười lạnh: “Hừ, nói rất dễ nghe, thấy y thuật cậu ta cao thâm sao?" "Cậu ta có trình độ gì?" "Không phải cậu nhận tiền đút lót của chúng tôi, sợ phiên phức, không muốn bị bại lộ nên ở đây nói cậu ta có y thuật cao thâm!" "Tôi khinh, nếu cậu ta có y thuật cao thâm, vậy tôi chính là

Hoa Đà rồi!" "Tôi xem ra đã nhìn rõ, người trong bệnh viện này đều là một đám người không biết xấu hổ, muốn nói cái gì thì mở miệng ra nói!" Lời này vừa thốt lên, bên ngoài lập tức trở nên ồn ào, lần này đả kích quá lớn, tất cả mọi người khó chịu. Phương Khánh khó thở: "Bà... Bà nói tôi nhận đút lót, được, bà lấy chứng cớ ra đây đi!” "Không bằng không chứng, bà chính là người phi báng!"


Phương Như Nguyệt giống như một kẻ đanh đá: “Ai phi báng?" "Cậu nói chuyện như vậy à?" "Được, đến đây, chúng ta thề với trời." "Có bản lĩnh thi cậu the với trời cậu không lấy tiền, nếu lấy tiền sẽ không có con!" "Đến đây, thề đi!”

Phương Khánh mặt đỏ lên: "Tôi sợ bà chắc!” “Thế thì thề, nhưng hôm nay tôi cũng phải nói rõ ràng ở đây." "Tôi dám thề, nhưng bà lặp lại lời nói của bà lần nữa." "Hiện tại tôi ghi âm, sau này còn có cái báo cảnh sát, miễn cho bà không thừa nhận!"

Phương Như Nguyệt hổn hển: “Hoàng Kiến Đình, đến, con tới nói!" "Con nói to cho cậu ta biết có phải cậu ta lấy tiền của con không? “Con kể lại quá trình con đưa tiền cho cậu ta, cậu ta nhận tiền của con, rồi làm sao ra sự việc như bây giờ!" "Mặt mũi thế gia, một năm một mười phải nói rõ ràng!" Hoàng Kiến Đình suýt chút nữa hộc máu, người ta muốn ghi âm, mẹ bắt con đến nói? Anh ta thề không sao, đối với loại chuyện không bằng không chứng mà nói người khác nhận tiền đút lót, đây là phí bang

Làm loạn đến mức như vậy, anh ta còn phải tham dự Mẹ chơi rất vui nhỉ, mình thì nháo lớn sự việc, lại để con tới chịu tiếng xấu thay? "Mẹ, mẹ cố chấp để làm gi!" "Anh ta không thừa nhận thì coi như đưa tiền cho chó rồi." “Anh ta không sợ đoạn tử tuyệt tôn, nhưng không phải con cũng nên suy nghĩ vì minh sao?

Hoàng Kiến Đình thấp giọng nói.

Phương Khánh giận hoàn toàn, đập bàn nói: e nó cậu nói "Cậu lặp lại lần nữa!” “Ông đây đi làm nhiều năm như vậy, còn chưa bị ai bắt nạt!" "Cậu Lâm, hôm nay không phải tôi không cho cậu mặt mũi, nhưng đây là khinh người quá đáng!" "Nếu hôm nay tôi không báo cảnh sát trả cho tôi trong sạch, tôi...tôi sẽ đâm đầu chết ở trong đây!"

Phương Khánh gào lên, lấy di động ra.

Phương Như Nguyệt cùng Hoàng Kiến Đình nhất thời luống cuống.

Nếu báo cảnh sát, hai người bọn họ sẽ phiên toán. Tuy rằng Phương Khánh lấy hối lộ, nhưng họ không có chứng cứ!

Đưa tiền mặt, không chuyến khoản, khi ghi âm cũng không quay video, lấy gi mà cáo buộc người ta?

Họ ở trong đây ồn ào nói ông ta thu tiền, một đám người bên ngoài đều nghe được, tội phi báng này không thoát được. Hoàng Kiến Đình cho Phương Như Nguyệt một ánh mắt.


Phương Như Nguyệt lập tức nói: “Tiểu nhân như cậu, tôi lười cùng cậu so đo." "Quên đi, tôi đi WC"

Nói xong, Phương Như Nguyệt trực tiếp ra ngoài. ai?"

Hoàng Kiến Đình cúi người: “Tôi đi hút thuốc"

Cũng đi ra ngoài.

Phương Khánh lúc này mới cảm nhận không đúng, lập tức nói: "Ngăn bọn họ lại, đừng để bọn họ chạy!

Bảo vệ đuổi theo, phát hiện Phương Như Nguyệt và Hoàng Kiến Đình đã chạy như điên, đuổi theo không kịp.

Về phần Hứa Đình Hùng và Hứa Đông Tuyết, cũng nhân dịp theo bảo vệ ra ngoài mà trộn Cuối cùng, trong phòng chỉ còn Hứa Thanh Mây và Lâm

Mạc Huy

Hứa Thanh Mây có lỗi nói: "Lâm Mạc Huy, thực xin lỗi." "Em không biết bọn họ sẽ chạy tới đây gây sự "Chuyện của công ty em cũng chưa nói với bọn họ, không biết bọn họ lấy được tin tức từ lâu."

Lâm Mạc Huy nghiêm túc nói: "Thanh Mây, công ty gặp chuyện như vậy, vì sao không nói cho anh." Hứa Thanh Mây bất đắc dĩ thở dài: "Lâm Mạc Huy, anh vì chuyện của công ty đã trả giá nhiều rồi." "Em là chủ tịch công ty, chuyện của công ty hắn phải do em một mình gánh vác” "Em không thể chuyện gì cũng bắt anh quan tâm đến được” “Anh cũng đang bận rộn cho sự nghiệp của anh" "Cho dù em không thể trở thành vợ hiền của anh, nhưng em cũng không thể liên lụy anh!"


Lâm Mạc Huy thương tiếc nói: "Thanh Mây, em tốt với anh, anh biết" “Nhưng mà em cũng phải nhớ kỹ, chúng ta là vợ chồng, là người thân thiết nhất" "Bất kế là gặp phải chuyện gì, đều do hai người chúng ta cùng đối mặt” "Không ai liên lụy ai, không phải vo chồng với nhau nên giúp đỡ nhau mới ngày càng tốt lên sao?"

Hốc mắt Hứa Thanh Mày rưng rưng, thấp giọng nói: "Lâm

Mạc Huy, cảm ơn anh." "Anh biết không? Đời này có thể gặp được anh, là may mắn lớn nhất của em!"

Trong lòng Lâm Mạc Huy cảm động, anh cầm tay Hứa Thanh Mây, nhẹ giọng nói: "Em không cần cảm ơn anh" “Được rồi, chuyện công ty em không cần quan tâm" "Trong khoảng thời gian này, anh sẽ xử lý tốt chuyện công “Trước tiên em thu lại tiền về đi."

Hứa Thanh Mây lập tức lắc đầu: "Vậy không được!” "Bên này anh cần đầu tư, bất kể như thế nào, em đều phải giúp anh." "Bảy trăm tỷ đồng này em không cần lấy về."

Lâm Mạc Huy cười nói: "Thanh Mây, em không cần quan tâm anh như vậy.” "Thật ra tiền đầu tư anh đã nhận đủ rồi, có rất nhiều người đã đầu tư cho anh."

Hứa Thanh Mây sửng sốt một chút, chợt nói: “Vậy em càng phải đầu tư cho anh!” "Người khác có thể tin tưởng anh, vậy em càng phải tin tưởng anh!” ty."




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi