TRUYỀN NHÂN CỦA THẦN Y (THẦN Y TÁI THẾ)



“Thật hay giả vậy?" “Lâm Mạc Huy, nếu tôi nhớ không nhắm, anh còn chưa tốt nghiệp trường nghề." “Ngay cả học còn chưa học, sao lại đến bệnh viện làm việc được?" “Anh nổ quá rồi đấy!”

Bần Ngọc Lân bĩu môi nói.

Mọi người xung quanh đồng loạt nhìn sang, mặt ai cũng lộ vẻ nghi ngờ.

Còn chưa tốt nghiệp trường nghề đã đến bệnh viện làm việc, quả thực khiến người ta khó mà tin được.

Bố mẹ Niên thấy thế với hòa giải: "Ôi chao, đến bệnh viện này làm việc không cần phải có bằng cấp “Lâm Mạc Huy có thể làm công tác hậu cần, thể này cũng rất tốt rồi." “Thanh niên tuổi, quan trọng nhất là làm đến noi den chon." "Công việc này của Lâm Mạc Huy ổn định, tốt biết bao chu." "Được rồi, Lâm Mạc Huy, khó khăn lắm con mới đến một chuyến, mau vào nhà ngồi đi."

Hai người kéo Lâm Mạc Huy vào nhà.

Về mặt Bản Ngọc Lân không cam tâm, đi theo phía sau. “Lâm Mạc Huy, anh làm ở bệnh viện nào?" “Tôi quen rất nhiều bạn làm ở bệnh viện, họ đều là lãnh đạo bệnh viện. “Anh nói xem, biết đâu tôi quen lãnh đạo của các người thì sao!"

Bân Ngọc Lân đắc ý nói.

Lâm Mạc Huy cau mày, giọng điệu này của Bần Ngọc Lân đầy ý mỉa mai, khiến anh khó chịu. “Tôi làm ở bệnh viện nào có liên quan gì đến cậu sao?"


Lâm Mạc Huy hỏi lại.

Bản Ngọc Lân sửng sở, cậu ta không ngờ Làm Mạc Huy lại dám phản bác mình như thế. “Anh nói sao thể hả?" “Tôi hỏi anh vài câu thì có làm sao? “Nếu anh thật sự làm ở bệnh viện thì cứ trả lời thẳng ra chẳng phải được rồi à." "Sao? Chột dạ nên không dám nói a? Sợ tôi vạch trấn lời nói dối của anh sao?" "Hừ, loại người như anh tôi gặp nhiều rồi." "Anh ấy à, lừa được ai chứ không lừa được tôi

Bản Ngọc Lân lạnh lùng cười, nói.

Giọng Bẫn Ngọc Lân rất lớn, khiến cho ánh mắt của mọi người có mặt ở đó đều nhìn sang phía này.

Ảnh mắt mọi người nhìn Lâm Mạc Huy cũng đầy mia mai.

Nói thật, phần lớn mọi người đều không tin lời của

Lâm Mạc Huy.

Bệnh viện là mơi cần người có bản lĩnh thật sự.

Lâm Mạc Huy còn chưa tốt nghiệp trường nghề, ngay cả bằng cấp cũng không có, sao có thể làm việc ở bệnh viện được chứ? “Thanh niên bây giờ đúng là hư vinh quá rồi, vì chút thể diện mà nói dối đến không chớp mắt thế kia "Nổ thế này có ý nghĩa gì chứ? Mọi người cũng đâu phải kẻ ngốc, có ai là không nhìn ra đâu?" “Nói không phải chứ trông tên đó cũng rất sáng sửa mà, sao lại nói dối thiếu suy nghĩ thế nhiề “Tôi thấy đây mới là tên ngốc, nổ mà không logo c gì cả. Mình học gì, bằng cấp gì mà trong lòng mình còn không rõ hay sao? Còn làm việc ở bệnh viện, ha ha, đúng là buồn cười quá cơ! “Sao Niên lại quen với thể loại rác rưởi này nhi?"

Mọi người sôi nổi bàn tán, vẻ mặt Bản Ngọc Lân đầy đắc ý, đây chính là hiệu quả mà cậu ta muốn.

Về mặt bố mẹ Niên ngượ ngùng, thực ra họ không để ý Lâm Mạc Huy làm việc ở đâu.

Lâm Mạc Huy đến tham gia hôn lễ là bọn họ đã rất vui rồi. “Ôi chao chúng ta không nói những chuyện này nữa." "Chuyện kia, Niên, con đưa Lâm Mạc Huy đến phòng tân hôn, giúp sắp xếp một chút."

Bố Niên liên tục hòa giải.

Bản Ngọc Lân dứt khoát ngăn ông ấy lại: "Dương ba đừng vội mà" "Đế Lâm Mạc Huy nói xong đã nào “Làm Mạc Huy, mọi người đều đang đợi đấy, rốt cuộc anh làm việc ở bệnh viện nào?

Mẹ Niên sốt ruột: “Bản Ngọc Lân, trong nhà còn có việc, lát rồi lại hỏi

Bản Ngọc Lân mất kiên nhẫn nói: "Không được!" “Sau khi Lâm Mạc Huy vào thì đã kiêu ngạo như vậy. “Hôm nay không nói cho rõ chuyện này thì anh ta đừng nghĩ đến chuyện bỏ đi" “Con không đồng ý ăn cơm chung với một tên lừa da

Mọi người cũng làm ẩm lên, họ đều nhận định rằng Lâm Mạc Huy là kẻ lừa đảo.


Lâm Mạc Huy nhíu mày, anh vốn chẳng muốn quan tâm đến Bản Ngọc Lân, nhưng trông bộ dạng cậu ta cứ cắn mình không chịu buông.

Lúc này, ngoài cửa lại có một người đến.

Bố Niên vừa thấy thì vôi ra đón: "Chủ Đinh, sao chủ lại đến đây?" “Ôi chao, chút chuyện nhỏ trong nhà, không cần chủ phải đích thân chạy đến đây đâu

Chú Định mặt đầy kiêu ngạo, chậm rãi đi qua "Đến xem một chút “Nếu có gì cản giúp thì cứ nói nhé."

Mọi người đều cúi đầu khom lưng, trong thôn, địa vị của chú Định cũng không thấp, tầm ảnh hưởng còn cao hơn cả trường thôn.

Lâm Mạc Huy nhìn qua, không khỏi nở nụ cười. Chủ Đinh gì đó này, hóa ra là một bệnh nhân trước đây anh đã chữa khỏi bệnh.

Bản Ngọc Lân cũng vội ra đón: "Ôi chao chủ Đinh, chủ tới rồi." “Nào nào nào, mời đi bên này, bên này!" “Trưa này cháu uống với chủ vài ly nhé."

Chú Đinh thậm chí không thèm nhìn cậu ta, chân nhấc cao đi vào nhà.

Mẹ Niên cố gắng chuyển một chiếc ghế đến: “Chú Đinh, mời chủ ngồi."

Chủ Đinh gật đầu, vừa định ngồi xuống thì vô tình nhìn thấy Lâm Mạc Huy ở trong nhà. Ông ấy sửng sở, sau đó mặt biển sắc.

Dưới ánh mắt sửng sốt của mọi người, chủ Đinh bước nhanh đến trước mặt Lâm Mạc Huy, run rầy nói: "Chủ nhiệm Huy, anh... sao anh lại đến đây?" "Ôi chao, tôi không biết chuyện anh đến đây. "Nếu tôi biết anh đến thì tôi đã đến sớm hơn rồi

Mọi người kinh ngạc, vẻ mặt Bản Ngọc Lân mở màng: "Chủ Đinh, chủ... sao chủ lại quen anh ta?" Chủ Đinh liếc cậu ta một cái: “Sao tôi lại không quen?" "Đây chính là chủ nhiệm Huy ở bệnh viện quân Bắc, phụ trách khoa cấp cứu. “Trước đây tôi uống rượu suýt thì mất mạng, là chủ nhiệm Huy cứu mạng tôi đấy!" “Chủ nhiệm Huy chính là ân nhân cứu mạng tôi, tôi có thể không quen sao?"

Mọi người đều sửng sở, hai mắt Bân Ngọc Lân trợn trừng như sắp rớt ra ngoài: "Không thể nào chứ?" “Anh ta... Anh ta thật sự là bác sĩ?" “Chuyện này sao có thể? Sao có thể chứ?"

Mọi người xung quanh cũng vô cùng ngượng ngùng, nhất là những người vừa rồi nói mấy lời mỉa mai Lâm Mạc Huy, bây giờ xấu hổ đến nỗi không ngắng đầu lên nổi

Nghĩ đến những lời vừa nãy, trong tình cảnh này, quả thực như củ vả vào mặt bọn họ. Bố mẹ Niên cũng mở lớn mắt.

Họ tin Lâm Mạc Huy làm việc ở bệnh viện, nhưng họ luôn cảm thấy ở bệnh viện chắc Lâm Mạc Huy chỉ làm mấy việc hậu cần mà thôi.

Dù sao thì với học lực của Lâm Mạc Huy chắc chắn không thể làm bác sĩ được.


Ai mà ngờ được, Lâm Mạc Huy chẳng những làm bác sĩ, hơn nữa người ta còn là bác sĩ chủ nhiệm khoa.

Câu này, nếu là người khác nói ra thì chắc chắn mọi người sẽ không tin.

Nhưng do chủ Đinh nói ra, vậy thì có ai dám không tin đây.

Chủ Đinh phớt lờ mọi người, ông ấy kích động nắm lấy tay Lâm Mạc Huy: “Chủ nhiệm Huy, anh là ân nhân cứu mạng tôi." “Thuốc lần trước anh kê cho tôi, sau khi về tôi uống rất có hiệu quả" “Không nói đến những cái khác, mấy căn bệnh cũ của tôi cũng hoàn toàn khỏi rồi." “Chủ nhiệm Huy, anh đúng là thần y tái thế mà." "Về sau tôi còn đến bệnh viện vài chuyện nhưng không gặp được anh, thật sự là quả đáng tiếc mà." "Không ngờ lại có thể gặp được anh ở đây, đúng là duyên phận, duyên phận mà

Lâm Mạc Huy mìm cười gật đầu: "Ông không tìm thấy tôi là điều bình thường, giờ tôi đã không ở khoa cấp cứu nữa rồi

Chú Đỉnh ngạc nhiên: “Hà?" “Anh không ở khoa cấp cứu nữa?" "Vậy anh đi đâu?"

Lâm Mạc Huy nói: "Giờ tôi phụ khách khoa Y học cổ truyền phía sau." “Nếu ông muốn tìm tôi thì có thể đến khoa Y học cổ truyền."

Về mặt chủ Đinh bối rồi: “Anh đổi khoa rồi à?" "Ôi dào đây là tổn thất lớn của khoa cấp cứu rồi. “Anh Huy, anh thật sự là bác sĩ có tay nghề cao siêu nhất trong những bác sĩ mà tôi từng gặp đấy" “Được, lát nữa nói thế nào tôi cũng phải đến khoa Y học cổ truyền tim anh “Sức khỏe bà nhà tôi không tốt, tôi vẫn luôn muốn đưa bà ấy đến chỗ anh khám thử"

Lâm Mạc Huy mìm cười gật đầu: "Không ngại." “Ông đưa bà ấy đến lúc nào cũng được.

Chủ Đinh liên tục nói cảm ơn, lúc này cũng chẳng quan tâm đến ai khác nữa mà chuyển ghế đến ngồi bên cạnh Lâm Mạc Huy.

Còn Bản Ngọc Lân thì đứng một bên, vẻ mặt ngượng ngùng, không thốt được câu nào.

Trước mặt chủ Đình, cậu ta chỉ là một vai phụ mở nhạt mà thôi.

Còn trước mặt Lâm Mạc Huy, thái độ của chủ Đinh lại cung kính như vậy khiến trong lòng cậu ta rất hoảng




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi