TRUYỀN NHÂN CỦA THẦN Y (THẦN Y TÁI THẾ)



Tất cả mọi người đều nhìn chằm chắm mẹ Niên, một người trong số họ lo lắng nói: “Mẹ Niên, bà nói thật hay đùa vậy?" "Đầu óc không còn mơ hồ nữa sao?" “Không thể nào đâu!” “Lúc đó bác sĩ đã nói não bà bị tụ máu bầm vẫn chưa hết, có thể rơi vào hôn mê bất cứ lúc nào.” “Bà có phải bà cảm nhận sai rồi không?"

Mẹ Niên xua tay: "Không sai chút nào, bây giờ tôi cảm thấy rất thoải mái. “Đầu óc tôi không hề mơ hồ, suy nghĩ của tôi rất rõ ràng" “Ổ, cảm giác này thật tuyệt

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, Niên kinh ngạc nói: “Chuyện này là sao vậy?"

Mạc Huy nhẹ nhàng nói: “Tôi dùng kim châm, dẫn máu bầm tới chỗ này Sau đó, dâm vào biểu bì cho máu chảy ra, tất nhiên là đầu óc sẽ không còn mơ hồ nữa

Tất cả mọi người cùng lúc thốt lên: "Làm sao có thể được?"

Niên cũng mở to mắt: "Còn còn có thể như vậy sao?"

Mạc Huy cười nhẹ nhàng, nhưng anh lại không có trả lời.

Quá trình này nhìn qua thì thấy đơn giản, nhưng thực hiện được nó là một chuyện rất phức tạp.

Anh dùng kim châm chặn các mạch máu của mẹ Niên lại, chỉ để lại một mạch máu cần lưu thông.

Hơn nữa, điều quan trọng là phải dùng nội lực để đẩy hết tắc nghẽn ra ngoài, điều này gần như là y học hiện đại không thể làm được.

Cho nên có thể trị liệu được cho mẹ Niên không chỉ bằng lợi ích của việc châm cứu, mà còn bao gồm cả nội lực tự nhiên của Mạc Huy nữa.


Không bao lâu sau, Lâm Mạc Huy rút kim châm ra.

Mẹ Niên lập tức ngồi dậy, nhảy xuống đất, đi tới đi lui mấy vòng.

Trước đây bà ấy đi lại rất khập khiễng, bây giờ lại bước đi uyển chuyển nhanh nhẹn, không khác gì người bình thường.

Mọi người xung quanh đều sửng sốt và cảm thán không ngừng.

Chủ Đình kinh ngạc: "Thần y! Thần y! Đây mới dùng là thần y này!"

Con trai chủ Đinh nhìn chằm chẳm như sắp rớt mắt ra ngoài, bây giờ anh ta mới biết được trước mắt mình rốt cuộc tồn tại thứ đáng sợ như thế nào.

Con trai chủ Đinh với nói: “Chủ nhiệm Huy, bây giờ...bây giờ tới lượt mẹ tôi rồi chứ!" àm Mac Huy để ý đến anh ta, bình tĩnh nói: "Tôi phải trị khỏi cho mẹ Niên trước đã."

Con trai chủ Đinh gật đầu: "Đúng rồi, đúng rồi." "Không sao, chủ nhiệm Huy, chúng tôi sẽ đợi một chút nữa."

Lâm Mạc Huy chậm rãi nói: "Vậy không phải chờ một lúc đầu." “Bệnh tình của mẹ Niên tương đối phức tạp, hôm nay tôi chỉ có thể trị cho một mình bà ấy

Con trai bác Huy há hốc mồm: "Hà?" “Cần...cần thời gian lâu như vậy sao?"

Lâm Mạc Huy buông tay: "Vừa rồi lúc mới đến đây, tôi đã nói rồi mà."

Bệnh của mẹ cậu rất đơn giản, tôi sẽ trị xong nhanh thôi." “Vốn dĩ tôi muốn trị cho mẹ của cậu trước, rồi mới trị cho mẹ Niên “Nhưng mà, cậu nhất định muốn tôi trị cho mẹ Niên trước." “Tôi vẫn chưa trị khỏi bệnh bên này, đương nhiên không thể chữa trị cho người khác được nữa rồi!"

Nghe tới câu nói này, con trai chủ Đinh muốn thổ huyết tới nơi rồi.

Cuối cùng anh ta biết được rằng, rốt cuộc vì sao anh ta vụt mất cơ hội này.

Hơn nữa, anh ta cũng hiểu rằng, Lâm Mạc Huy đang làm khó làm dễ bọn họ.

Nhưng mà, bây giờ anh ta không còn cách nào cả.

Y thuật của Lâm Mạc Huy rành rành ra như vậy, bọn họ chỉ có thể cầu xin Lâm Mạc Huy thôi.

Muốn trách, chỉ có thể trách bản thân tầm nhìn hạn hẹp xem thường người ta.

Chủ Đinh tức giận trừng mắt nhìn con trai: “Thứ phá hoại “Không làm nên trò nên trống gì toàn là phá hoại "Tao đã nói với mày rồi, chủ nhiệm Huy là thần ý, không mà mày cứ không chịu tin "Mày mày còn không mau qua xin lỗi chủ nhiệm

Huyện

Con trai chủ Đinh rất biết điều, lập tức xin lỗi: “Chủ nhiệm Huy, vừa rồi tôi như ếch ngồi đáy giếng, có mắt không thấy thái sơn" “Ngàn vạn lần sai, đều là lỗi của tôi." “Anh rộng lượng, cho tôi một cơ hội đi. “Bệnh tình của mẹ tôi, thật sự rất khó chịu, anh... anh xem bệnh cho bà ấy với, được không?"

Lâm Mạc Huy nhìn anh ta một cái, nhẹ nhàng nói: “Nhìn thấy tấm lòng hiếu thảo của anh thì không phải là không thể " “Ba ngày sau, đến bệnh viện tìm tôi đi."

Con trai chủ Đinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, với vàng nói: “Cảm ơn chủ nhiệm Huy, cảm ơn chủ nhiệm Huyện


Chủ Định cuối cùng cũng yên tâm rồi.

Ông ấy giận dữ nhìn chằm chăm con trai: "Bài học lần này, mày nhớ cho kĩ cho tabl

Làm người làm việc, cần phải biết người tài thường che đi thân phận, núi này cao còn có núi khác cao hơn “Người trẻ tuổi, không biết trời cao đất dày, sớm muộn gì cũng ăn mày thôi!"

Con trai chủ Đinh gật đầu liên tục, có thể nhìn ra được, đứa trẻ này rất có hiểu.

Chú Đỉnh lại trừng mắt nhìn Bản Ngọc Lân: “Còn có cậu, tôi nghe nói, vừa rồi cậu và chủ nhiệm Huy cá cược với nhau phải không?" “Được rồi, bây giờ chủ nhiệm Huy đã chứng minh khả năng của cậu ấy, cậu nói xem nên làm thế nào?”

Bân Ngọc Lân đã bị y thuật của Lâm Mạc Huy lúc nãy làm cho chấn động rồi.

Nghe lời chủ Đinh nói, cậu ta không khỏi rùng mình.

Vừa rồi cậu ta xúi giục bố con chủ Định đừng tin vào Lâm Mạc Huy, xém chút là làm mất cơ hội trị bệnh của vợ ông ấy.

Bây giờ, con trai chủ Định cũng hung hăng nhìn chăm chăm cậu ta

Bên Ngọc Lân mặt như đưa đám: "Chủ Đình ơi cháu cháu thật sự không biết mà "Lúc đó anh ta thật sự chỉ là đi học ở trường dạy nghề, hơn nữa, đến cả, đến cả việc học ở trường dạy nghề anh ta cũng chưa tốt nghiệp “Con nào đâu nghĩ đến, vậy mà anh ta lại biết chữa bệnh!"

Chủ Đinh tức giận nói: “Cậu không biết, mà lại ở đây mạnh miệng bịa chuyện? Tùy tiên nhục mạ anh Huy sao?" “Loại người như cậu là thứ cặn bã

Con trai Đinh càng thẳng thắn hơn: “Anh Huy, tên oắt con này xử lý như thế nào?" “Anh chỉ cần nói ra một câu thôi, tôi tuyệt đối giúp anh hoàn thành!

Con trai chủ Đinh dẫn đến mấy người, liền bao vây Bân Ngọc Lân.

Nhìn dáng bộ đó, chỉ cần Lâm Mạc Huy nói một tiếng, là những người đó sẽ lập tức vậy đánh Bản Ngọc Lân.

Bên Ngọc Lân rùng mình, đừng thấy cậu ta ở nhà Niên diễu võ giương oai

Nhưng ở đây, trước mặt con trai chủ Định, anh ta thậm chí không bằng một cái rắm, Con trai của chủ Đinh thật sự muốn đánh anh ta. đảm anh ta, Bản Ngọc Lân gần như là không dám nói gi.

Bản Ngọc Lân vội vàng nói: “Anh Huy, chúng ta dù gì cũng lớn lên cùng nhau mà “Tôi vừa nãy tôi thật sự không biết, anh có năng lực lớn đến như vậy." “Anh rộng lượng, bỏ qua cho tôi một lần đi.” “Niên, chúng ta cũng là anh em họ, anh nói giúp giùm em đi mà."

Niên bất lực nói: "Lâm Mạc Huy, hay là cho cậu ta một có hội đi?"

Lâm Mạc Huy liền nhìn Bản Ngọc Lân một cái: "Nếu như Niên đã nói giùm cậu, vậy thì tôi nể mặt Niên"

Bản Ngọc Lân vội nói: "Cảm ơn anh Huy, cảm ơn anh Huy!"

Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Cậu cảm ơn tôi làm “Muốn cảm ơn, thì đi mà cảm ơn Niên."

Bản Ngọc Lân lúc này mới quay qua Niên, liên tục nói cảm ơn.

Niên bối rối, người em họ này luôn ở trước mặt gi?" Niên la hét,


Bây giờ đột nhiên cùng kinh nói xin lỗi như vậy, khiến cho Niên không thích ứng được.

Chú Đình ngồi bên cạnh do dự cuối cùng không dám mở miệng.

Lâm Mạc Huy đã nói là ba ngày sau sẽ trị bệnh cho vợ ông ấy, bây giờ ông lại đi cầu xin Lâm Mạc Huy, không chắc được là sẽ có kết quả tốt.

Chuyện lần này thật sự là do lỗi của bọn họ, suy cho cùng là do con trai ông động chạm đến Lâm Mạc Huy trước.

Con trai của chủ Đinh cũng biết lần này mình đã làm sai, cho nên đã rất chăm chỉ dựng cảnh đám cưới ở bên ngoài.

Không chỉ dẫn đến vài người, mà sau đó còn gọi điện thoại cho đội ngũ chuyên nghiệp đến hỗ trợ.

Vì vậy, Niên và những người khác bây giờ nhàn rỗi, không cần phải làm những việc này.

Niên và bố mẹ anh ta rất bối rối, liên tục nói cảm ơn đến chủ Đinh và con trai ông ấy.

Vốn đi việc tìm một đội ngũ chuyên nghiệp là việc thích hợp nhất để dựng đám cưới,

Nhưng mà tình hình hiện tại nhà Niên không thích hợp để chi tiền thuê người khác.

Bây giờ con trai chủ Đinh lại thay bọn họ trả tiền.

Thật ra, việc này là chủ Đinh cố ý làm cho Lâm

Mạc Huy xem.

Nếu chỉ đơn giản kết giao với nhà Niên, chủ Đinh cũng sẽ không bỏ ra số tiền này.

Nhưng mà, bây giờ Niên và Lâm Mạc Huy là bạn bè, thì đã khác rồi.

Chú Đinh là một người thông minh, ông ấy biết rất rõ ràng, có thể quen biết với một vị thần y như vậy không chỉ đơn thuần là chữa khỏi bệnh và được cứu sống.

Bất kì một vị thần y nào cũng đều là người có biết rộng rãi.

Kết bạn với Lâm Mạc Huy cũng là một sự đầu tư cho các mối quan hệ cá nhân!




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi