TRUYỀN NHÂN CỦA THẦN Y (THẦN Y TÁI THẾ)



Không kịp nữa rồi!

Mọi người vẫn tiếp tục ồn ào, có nhà họ Vương chống lưng, bọn họ đối với Hổ Đông An không còn sợ hãi, kiêng dè Lúc này, Hồ Đông An lại cười ha ha: "Mấy ông chủ lớn, hôm nay thật sự coi trời bằng vung!" “Mọi người cho rằng nhà họ Vương sẽ giúp mọi người sao?" “Ha ha, ngại quá, hiện tại sợ nhà họ Vương còn không tự bảo vệ được bản thân, làm sao giúp được mọi người?

Sắc mặt mọi người đều biến hóa, tổng giám đốc Vương cười thoải mái. “Anh An, anh cho rằng mình là ai?” “Cho dù là anh họ của anh Trần Phước Nguyên cũng dám mạnh miệng như vậy! “Chỉ bằng anh?” không

Anh Hổ cười nói: “Một mình tôi đương nhiên không được. “Thế nhưng, nhà họ Thiên ra tay thì sao?”

Trong phòng, mọi người biến sắc, tổng giám đốc Vương vội la lên: “Thiên... Nhà họ Thiên sao có thể ra tay?” “Chuyện lần này không quan hệ gì với anh ta mà." “Nhà họ Thiên làm như vậy thì thật sự không có quy củ Anh Hổ cười lạnh: “Khả năng nắm bắt thông tin của tổng giám đốc Vương thật tệ. “Ai nói chuyện lần này không liên quan gì đến nhà họ Thiên?" “Anh biết không, con gái nhà họ Thiên chính là Nam Băng Ngọc, gọi anh Huy là anh!" “Vậy mọi người xem, chuyện này có liên quan đến anh Huy không?"

Tổng giám đốc Vương ngày người, giọng nói run run. "Con gai nhà họ Thiên đã tỉnh?" “Cô. Cô ta không phải đang hôn mê sao?"

Những người khác cũng bị tin tức này làm cho cực kỳ chấn động.

Cô gái tên Nam Bằng Ngọc đó chính là công chúa của thành phố Hải Tân.


Người phụ nữ đứng đầu thành phố Hải Tân, sao lại gọi Lâm Mạc Huy là anh?

Như vậy, rốt cuộc bọn họ có quan hệ như thế nào?

Hơn nữa, bọn họ nghe được lời đồn nói Nam Băng Ngọc phải sống đời sống thực vật, tại sao bây giờ lại đột nhiên tỉnh lại.

Giọng nói lạnh lùng của anh Hổ vang lên: “Thế mới nói khả năng cập nhật tin tức của ông thật tệ “Cô Ngọc đã tỉnh lại rất nhiều ngày.

Tổng giám đốc Vương cần chặt răng, giận dữ nói: “Anh Hồ, anh đừng mơ lừa được tôi!” “Không nói đến chuyện Nam Băng Ngọc có tỉnh lại hay không, cho dù cô ta có tỉnh lại cũng không có chuyện gọi Lâm Mạc Huy là anh được. “Nam Bá Lộc chính là tìm cớ để đối phó với chúng tôi, nói thẳng ra thì là như vậy." “Thế nhưng cho dù ông ta có hại được chúng tôi nhưng những người khác cũng không phục tùng ông ta. “Trước kia là nhà họ Tạ, sau đó là nhà họ Chu, bây giờ là nhà họ Vương của chúng tôi. “Nếu Nam Bá Lộc dám liên tiếp đối đầu với ba gia tộc lớn, anh nói xem cả mười gia tộc lớn liệu có chung một kẻ thù không, sẽ kết hợp lại chống lại ông ta không?” “Đến lúc đó, anh đoán xem Nam Bá Lộc có đau hết cả đầu không?"

Những người khác cũng đều thở phào nhẹ nhõm, có mười đại gia tộc ở sau chống lưng, bọn họ cũng không cần lo lắng nhiều.

Anh Hồ bĩu môi. “Ông suy nghĩ thật chu toàn" "Tiếc là việc này không đơn giản như vậy." “ông biết không, chỗ dựa của ông, Vương Đức Khải kia, thật ra đã sớm thông đồng với mười đại gia tộc" “Mấy năm nay ông ta có thể có được vị trí như vậy đều là được mười đại gia tộc ở sau giúp đỡ Sắc mặt tổng giám đốc Vương nhanh chóng thay đổi. "Chuyện này. Chuyện này làm sao có thể?"

Mười đại gia tộc muốn nằm trong tay toàn bộ lợi ích của tỉnh. Bọn họ đã sớm đưa người của mình vào tỉnh Hải Dương và nắm quyền kiểm soát tất cả ở đây.

Vài năm trước, ông ta cũng cố tiến vào thành phố Hải Tân nhưng đều bị Nam Bá Lộc ngăn lại ở bên ngoài. Mà mười đại gia tộc ở thành phố Hải Tân đều được Nam

Bá Lộc che chở mới có địa vị như hôm nay, có thể không quan tầm mười đại gia tộc ở tỉnh Hải Dương.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, mười đại gia tộc ở thành phố Hải Tân đã thỏa thuận không được cấu kết với mười đại gia tộc ở tỉnh Hải Dương.

Bởi vì, một khi thể lực của mười đại gia tộc ở tỉnh Hải Dương tiến vào thành phố Hải Tân, lợi ích của mười đại gia tộc ở thành phố Hải Tân sẽ bị đả kích nghiêm trọng.

Lúc này, nếu có ai cấu kết với với mười đại gia tộc ở tỉnh Hải Dương, sẽ trở thành người bị mọi người chỉ trích, mười đại gia tộc cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Thật ra, tổng giám đốc Vương đã sớm biết chuyện này.

Thế nhưng, Vương Đức Khải làm chuyện này rất cẩn thận, ông ta không rõ, tại sao Nam Bá Lộc lại biết được?

Anh Hổ cười lạnh: "Không muốn để người khác biết thì đừng làm. “Chỉ cần đã làm, không thể mãi mãi không ai biết được. "Tổng giám đốc Vương hãy nghĩ xem Vương Đức Khải sẽ có kết cục như thế nào?"

Sắc mặt tổng giám đốc Vương trắng bệch, ông ta biết lần này xong thật rồi.


Anh Hổ lấy điện thoại ra, còn kêu người ta chuẩn bị một màn hình lớn, phát video lên trên đó.

Mọi người liếc mắt một cái xong đều hoảng sợ: "Đây không phải là sân nhà họ Vương sao?” Trong video, Trần Phước Nguyên ngôi ở vị trí chủ nhân của nhà họ Vương.

Những người còn lại nhà họ Vương đều cung kính đứng bên cạnh.

Ở giữa, một người bê bết máu đang quỳ chính là Vương

Đức Khải.

Đằng sau là chủ nhân của chín đại gia tộc.

Những chủ nhân này lần lượt đi lên đâm một nhát vào người Vương Đức Khải.

Không phải chỗ trí mạng nhưng cũng khiến Vương Đức Khải đau đến mức khuôn mặt biến dạng.

Chín chủ nhân xong thì đến người của nhà họ Vương.

Cuối cùng, Vương Đức Khải bị đâm hơn mười nhát, ngã vào vũng máu, chết ngay tại chỗ.

Mọi người nhìn thấy những hình ảnh này cảm thấy lạnh cả người, toàn thân run lên.

Đó chính là chủ nhân của nhà họ Vương!

Hiện tại bị chín đại gia tộc và người nhà họ Vương liên hợp giết chết, việc này cũng thể hiện thái độ của mười đại gia tộc.

Đây là bọn họ đang diệt trừ tên phản bội.

Mà sau khi Vương Đức Khải chết, những người đã hợp tác với Vương Đức Khải là bọn họ sẽ có kết cục như thế nào?

Im lặng một lúc, Ngô Cửu Xuyên là người đầu tiên quỳ rạp xuống đất, giọng nói run rẩy: "Anh Hồ, anh hổ, chuyện này tôi thực sự không biết “Chỉ vì con tôi bị Mạc Huy đánh nên tôi muốn trả thù" tôi có mà không nhìn thấy được thái sơn, trêu chọc anh Huy, tôi. Tôi thực đáng chết, đáng chết."

Nói xong, Ngô Cửu Xuyên tự tắt mình, đến hai má sưng lên mới đứng lên.


Sau đó, ông ta lại dập đầu với Lâm Mạc Huy chục đầu đầy máu mới run run cầu xin: “Anh Huy, anh hãy tha cho tôi một “Đều là do tên bất hiếu, tên vương bát đản kia gây chuyện, tôi. Tôi nhất định sẽ giáo huấn nó thật “Tôi sẽ đánh gãy cái chân chó của nó, làm cho cả đời nó không thể xuống giường được, van anh tha mạng cho tôi, van xin

Những người khác thấy thế cũng đều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Họ không phải người ngốc, bọn họ rất rõ ràng, bây giờ không cầu xin thì không kịp nữa.

Về phần tổng giám đốc Vương, ông ta vẫn ngồi ở sô pha, ông ta cũng không muốn cầu xin nữa. Bởi vì, kết cục của ông ta đã rất rõ ràng, gia đình của ông ta cũng không có cơ hội sống nữa.

Mặt Lâm Mạc Huy lạnh như băng: "Tôi nói rồi, trong vòng ba ngày không đến quỳ xuống đất xin tôi tha thứ thì chờ chết đi." “Hiện tại đã qua ba giờ các người mới cầu xin tha thứ, còn kịp sao?" Mấy người Ngô Cửu Xuyên bị dọa đến mức sắp tè cả ra quần, vội vàng nói: "Anh Huy, anh hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội, cầu xin anh. “Hay là, hay là, chúng tôi đưa tiền cho anh, bao nhiêu tiền cũng được. “Chỉ cần anh tha mạng cho chúng tôi, về sau chúng tôi đều nghe lời anh"

Mấy người vừa nói vừa dập đầu, đầu đều là máu. "Cầu xin anh, cầu xin anh. "

Đáng tiếc là Lâm Mạc Huy còn không thèm liếc mắt nhìn họ một cái, "Có một số việc tôi có thể tha thứ. “Nhưng những chuyện động đến giới hạn của tôi thì không the tha thu." “Thanh Mây chính là giới hạn của tôi"

Nói xong, Lâm Mạc Huy vung tay, lạnh lùng nói: "Tiền bọn họ lên đường."

Anh An ngay lập tức gật đầu: "Vâng, anh Huy

Anh vung tay, một nhóm người xông lên lôi Ngô Cửu Xuyên cùng toàn bộ nhóm người đi.

Về mấy người nhà tổng giám đốc Vương cũng bị lôi ra ngoài, ném lên xe quăng ra khỏi thành phố Hải Tân. Trên xe, những người này vẫn điên cuồng cầu xin nhưng không ai để ý đến.

Rất nhanh đến bên ngoài thành phố Hải Tân, ở rừng cây hẻo lánh, bọn họ lại thấy được mấy người nằm trên mặt đất. Những người này chính là con của mấy người bọn họ và những thành viên của hội liên minh anh em.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi