Hứa Đình Hùng đóng sầm cửa lại, sau đó trừng mắt nhìn Phương Như Nguyệt: "Hiện tại bà đã biết cháu trai của mình là dạng gì rồi chứ? Tôi đã nói với bà rồi, đừng tin những gì cậu ta nói, vậy mà bà không nghe lời tôi. Chính vì bà làm nên tôi mới phải quỳ lạy người ta đó. Ôi, thật sự là không biết kiếp trước tôi đã phạm phải sai lầm gì mà kiếp này phải lấy bà làm vợ chứ!"
Phương Như Nguyệt cúi đầu không dám nói lời nào.
Lần này Ngô Tân Bình quả thực đã đi quá giới hạn nên bà ta không thể phản bác lại.
Hứa Đình Hùng thêm một lần nữa rồi đặt ra các quy tắc cho Phương Như Nguyệt.
Từ nay về sau bà ta sẽ không được qua lại với nhà họ Ngô, cũng không được phép để tâm tới nhà họ Ngô nữa. Ngay cả ở nhà này cũng không được nhắc tới họ
Phương Như Nguyệt có chút ngoài ý muốn: "Ông Hùng, chuyện xảy ra ngày hôm nay quả thực là lỗi của Tân Bình nhưng ông làm điều này có phải là hơi quá đáng không? Ông quên rằng khi chúng ta kết hôn Như Linh đã giúp chúng ta như thế nào ư?"
Hứa Đình Hùng tức giận nói: "Câm miệng! Chỉ vì lúc đó cô ta giúp tôi mà tôi phải giúp lại có ta bất kể đúng sai hay sao? Từ khi bọn họ trở về Việt Nam, tôi trả ơn bọn họ còn chưa đủ hay sao?" "Bà yêu cầu Lâm Mạc Huy ký lệnh cho Ngô Trung Kiên, tôi cũng có nói lời nào không? Lần trước cả nhà bỏ ra gần bảy trăm tỷ, tôi có phản đối không?" "Phương Như Nguyệt, chúng ta ít nhất cũng cần phải biết điều đúng không? Nếu nhà bọn họ làm đúng thì tôi nhất định sẽ giúp nhưng rõ ràng là bọn họ đã sai rồi mà bà vẫn còn cố tình muốn giúp. Cái này chính là vô kỷ luật đó. Bà càng giúp bọn họ che đậy lỗi lầm thì chính là đang hại cả nhà họ Ngô đấy, hiểu chưa?"
Hứa Thanh Máy chặm rãi gật đầu: "Mẹ, lần trước cậu ta đụng xe với người khác, chúng ta có thể dạy cho cậu ta một bài học để chuyện này sẽ không xảy ra nữa, nhưng cậu ta và dì hai quá vô phép tắc. Bọn họ làm việc mà không tính đến hậu quả. "Đêm nay cũng may là đối mặt với ông cụ Phong. Nếu đổi thành người của mười gia tộc lớn thì cho dù nhà chúng ta có phá sản cũng vô dụng"
Phương Như Nguyệt cúi đầu không nói chuyện, hiện tại bà ta cũng bắt đầu cân nhắc hậu quả của chuyện này. Như lời Hứa Thanh Mây nói, ông cụ Phong chính là vẫn muốn cho Lâm Mạc Huy thể diện. Nếu đổi thành mười gia tộc lớn thì đêm nay sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.
Lần này Ngô Tân Bình là người đã xúc phạm đến gia đình nhà họ Hạ nên nếu không dạy cho anh ta một bài học thì sau này anh ta sẽ đi khiêu khích người của mười gia tộc lớn, lúc đó Ngô Tân Bình mới thật sự chết chắc.
Sau một hồi im lặng, Phương Như Nguyệt thì thào nói: "Được rồi, tôi... tôi biết mình đã sai." "Tôi sẽ nói với Như Linh để em ấy dạy dỗ lại thắng bé. Nhưng dù sao Như Linh cũng là em gái của tôi, nếu tôi cứ rũ bỏ quan hệ thì cũng không được hay lắm, đúng không?"
Hứa Đình Hùng tức giận xua tay: "Tôi không có thời gian nói nhảm với bà, bà hãy nghe cho rõ đây. Từ nay về sau biệt thự Thịnh Vượng này sẽ không cho phép bọn họ bước vào nữa! Nếu bà muốn gặp thì có thể tự đến nhà bọn họ, nhưng tôi phải nói thêm một điều nữa. Nếu nhà họ Ngô gây chuyện ở bên ngoài thì sẽ không liên quan gì đến nhà họ Hứa của chúng ta nữa, tôi nhất định sẽ không giúp bọn họ xử lý nữa đâu."
Hứa Đình Hùng nói xong, trực tiếp xoay người bước vào trong phòng. Hứa Thanh Mây cũng kéo Lâm Mạc Huy lên lầu, cô cũng không thèm dây dưa với nhà họ Ngô nữa.
Hứa Thanh Tuyết thở dài nói nhỏ: "Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa" "Không cho nhà họ Ngô tới cũng đúng thôi "Ngô Tân Bình cùng Ngô Phi Điệp đều quả kiêu căng ngạo mạn. Ở bên ngoài bọn họ luôn nói rằng biệt thự này chính là của nhà họ Ngô, còn chúng ta chỉ là những người ở nhà mà thôi. Loại người này mẹ không nên quả độ lượng đầu, nếu không một ngày trong tương lai bọn họ thực sự sẽ được nước lấn tới đó."
Phương Như Nguyệt khó chịu ngắt lời: "Đủ rồi!" "Sao con có thể nói như vậy với em họ của mình?" "Sao họ có thể làm những điều như vậy chứ?"
Hứa Thanh Tuyết vốn dĩ muốn thuyết phục Phương Như Nguyệt nhưng khi nghe bà ta phản bác, Hứa Thanh Tuyết cũng khó chịu ra mặt. "Bỏ đi, con sẽ không nói với mẹ chuyện này nữa. Mẹ cứ tin tưởng họ đi rồi tương lai bọn họ cũng sẽ lừa mẹ thôi!"
Phương Như Nguyệt trừng mắt nhìn cô ta quát: "Cảm miệng! Em họ của con lần này sai thật nhưng con đã không giúp được gì lại còn ở đây nói những lời đó. Vừa rồi cũng vậy, con không những không cứu em họ của mình mà còn cố tình không muốn gọi xe cấp cứu. Sao con có thể máu lạnh như thế chứ?"
Hứa Thanh Tuyết trợn tròn mắt, cũng lười để ý đến mẹ mình, trực tiếp kéo Hoàng Kiến Đình vào nhà.
Phương Như Nguyệt ủ rũ ngồi trong phòng khách hờn dỗi. Phương Như Linh đưa Ngô Tân Bình đến bệnh viện, sau khi lăn lộn cả đêm cuối cùng Ngô Tân Bình đã ổn định.
Sau mười giờ sáng ngày hôm sau, Phương Như Linh gọi điện cho Ngô Phi Điệp.
Ngô Phi Điệp đã lặn lộn với Peter cả đêm nên ngáp dài rồi chạy đến bệnh viện.
Nhìn thấy tình cảnh của Ngô Tân Bình, Ngô Phi Điệp lập tức khó chịu: "Làm sao có chuyện này? Ai dám đánh em trai con tới múc này chứ?"
Phương Như Linh thở dài và kể lại những gì đã xảy ra đêm qua.
Nghe xong Ngô Phi Điệp vô cùng tức giận: "Mẹ, mẹ vừa nói đêm qua em trai con ở nhà bác cả mà vẫn bị đánh thế này ư?"
Phương Như Linh gật đầu xác nhận.
Ngô Phi Điệp tức giận hét lên: "Nhà họ Hứa đã chết rồi sao?" "Em trai con bị đánh thế này, bọn họ không giúp sao?" "Đây mà gọi là họ hàng sao? Loại họ hàng khốn kiếp. Mẹ, nhìn xem, mẹ đã từng đối với bọn họ tốt như vậy, đúng là nuôi ong tay áo mà."
Phương Như Linh thở dài, "Này, Ngô Phi Điệp, đừng tức giận. "Tôi hôm qua xảy ra chuyện cũng là vì Tân Bình làm bậy"
Ngô Phi Điệp trực tiếp xua tay: "Mẹ, Con thấy Tân Bình đầu có làm gì sai đâu. Chính Hạ Vũ Tuyết là người đã xích mích với tháng bé trước, nó tức giận đến mức muốn trả thù cũng là điều bình thường." "Hơn nữa hai người nhà họ Hạ không có việc gì, liền chạy tới làm loạn. Còn dám đánh Tân Bình gãy hết răng! Đây rõ ràng là bức người quá đáng mà."
Phương Như Linh sửng sốt, do dự rồi nói nhỏ: "Phi Điệp, con không được nói như vậy. Mọi chuyện lần này đều là do Tân Bình gây ra, nó đã nói dối và gây ra xung đột giữa nhà họ Hứa và nhà họ Hạ. Chính điều này đã làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn."
Ngô Phi Điệp: "Không quan trọng. Lần này nhà họ Hạ đã tới tận cửa làm phiền mà nhà họ Hứa vẫn không giúp, đã vậy còn đuổi mẹ ra ngoài. Sao mẹ vẫn chưa nhìn ra, nhà họ Hứa chính là coi thường chúng ta, bọn họ muốn nhân cơ hội này hoàn toàn cắt đứt liên lạc với chúng ta!" "Hừ, nhà họ Hứa bây giờ giàu có nên coi thường chúng ta nghèo. "Khi con sống ở nhà họ, Hứa Thanh Mây và Hứa Thanh Tuyết cũng đã nhiều lần đuổi con đi." "Hứa Đình Hùng thường xuyên vệnh vào và nhìn chăm chăm vào con với Tân Bình bằng một ánh mắt không tốt." "Quan trọng nhất là Lâm Mạc Huy-cải thắng con rể ăn bám đó dám chỉ tay vào chúng ta!" "Gia tộc này chỉ là lũ ong tay áo, không làm được chuyện gì tốt gì cả!"
Phương Như Linh gãi đầu, vốn dĩ bà ta không phải là người cổ chấp.
Lời nói của con gái càng khiến bà có chút bất mãn với nhà ho Hua. "Này, xã hội là như vậy. Khi chúng ta giàu có sẽ không thiếu những người tới tận nơi lạy lục chúng ta, nhưng khi chúng ta không có tiền đồ, cho dù là người thân cũng vẫn sẽ bị khinh thường. Sẽ không ai uống nước nhớ nguồn đâu?"
Phương Như Linh buồn bã thở dài.
Ngô Phi Điệp nghiền rằng nói: "Hừm, bọn họ sẽ phải trả giá cho những gì đã làm!" "Mẹ cứ chờ xem, con sẽ khiến bọn họ phải hối hận!" Phương Như Linh sửng sốt nói: "Phi Điệp, con... con định làm gì?" "Đừng làm chuyện ngu ngốc!"