TRUYỀN NHÂN CỦA THẦN Y (THẦN Y TÁI THẾ)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lưu Lân tỏ ra không cam lòng, ngoan cổ đứng tại chỗ, không chịu quỳ xuống

Lưu Thiên Anh tức giận đến phát điện, đá vào chân anh ta một cái: "Quỳ xuống cho bố Lưu Lân lảo đảo, nhưng vẫn giữ vững chân, tức giận nói: “Con không quỳ! "Tại sao con phải quỳ lạy anh ta?” “Con chỉ mới phải người tới, nhưng chưa gây hại gì cho bọn họ?” “Nhưng còn con thì sao? Ngón tay bị chặt đứt, còn bị anh ta đánh ra nông nỗi này!" “Nếu muốn quỳ thì anh ta mới là người nên quỹ xuống xin lỗi con, dựa vào đâu mà con phải quỳ xuống xin lỗi anh ta chứ?" “Bố, bố sợ Nam Bá Lộc chứ con không sợ!”

Lưu Thiên Anh gần như phát điên, hiện tại ông ta hối hận rồi.



Chính vì bản thân cưng chiều người con trai này đã dẫn đến tính cách hiện tại của anh ta.



Lúc này, Lâm Mạc Huy đột nhiên nở nụ cười: “Người trẻ tuổi, quả nhiên là có can đảm!” “Lưu Lân, tôi rất ngưỡng mộ cậu đấy!”

Câu này khiến Lưu Lân có chút đắc ý.




Vẻ mặt của Lưu Thiên Anh thay đổi, ông ta biết Lâm Mạc Huy không dễ nói chuyện như vậy.



Vì chuyện của Hứa Thanh Mây mà Chu Gia Phong chết, Hoắc Thiên Sinh chết, thậm chí Hoắc Ngô Phàm cũng đã chết.



Lần này, con trai của ông ta còn dám động đến Hứa

Thanh Mây, Lâm Mạc Huy sao có thể chịu để yên? "Cậu Lâm.

.

"

Lưu Thiên Anh muốn nói nhưng Lâm Mạc Huy trực tiếp ngắt lời ông ta: "Tôi rất khâm phục những người có khí phách!” "Nhưng mà, cậu nhất định phải kiên trì đến cùng đấy!” "Lưu Thiên Anh, con trai ông không muốn quỳ xuống gập đầu, ông nói nên làm như thế nào?”

Lưu Thiên Anh tỏ vẻ lúng túng, trầm giọng nói: “Cậu Lâm, nếu nó không quỳ xuống, tôi sẽ đánh gãy chân nó, bắt nó phải đích thân xin lỗi cậu!”

Biểu cảm của Lưu Lân thay đổi, anh ta vốn nghĩ rằng nếu thái độ của mình cứng rắn hơn một chút thì bố sẽ giúp mình.



Thật không ngờ, sao mà kết quả lại thành ra như vậy? Lâm Mạc Huy xua tay: “Ông Lưu, sao phải làm vậy chứ?" “Nếu cậu ấy đã không muốn xin lỗi, vậy thì cũng không cần xin lỗi nữa!” “Thế này đi, nếu ông tháo hai chân của cậu ta xuống cho tôi, chuyện này sẽ cho qua “Thế nào?"

Mặt của Lưu Lân biến sắc.




Đánh gãy hai chân và bỏ đi hai chân là hai khái niệm khác nhau.



Đánh gãy chỉ là bị gãy xương, còn có thể hồi phục được.



Còn bỏ đi tức là cụt luôn rồi, đời này cũng xong luôn! Lâm Mạc Huy, quá độc ác! “Anh.

.

.

Anh nói cái quái gì vậy?” “Sao anh không tự tháo hai chân mình đi, anh nghĩ nhà họ Lưu chúng tôi dễ ăn hiếp lắm chắc.

Lưu Lân rỗng lên.

Ánh mắt của Lâm Mạc Huy trở nên lạnh lùng, anh đột nhiên tiến lên một bước, giơ chân đá vào người Lưu Lân.

Mặt của Lưu Thiên Anh lập tức biến sắc, ông ta chạy tới ngăn Lâm Mạc Huy lại.



Tuy nhiên, Lâm Mạc Huy đã sớm đề phòng ông ta, trực tiếp giơ tay ngăn ông ta lại, cú đá này không lệch chút nào, đập đúng vào miệng Lưu Lân.

Lưu Lân bay ra ngoài, máu chảy dọc theo miệng, răng miệng gần như bị đả làm đôi, bộ dạng vô cùng thê thảm.




Lưu Thiên Anh vô cùng tức giận khi nhìn thấy tình cảnh bị đất của con trai: “Lâm Mạc Huy, đừng quá đáng!” Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: “Quá đáng?” "Lưu Thiên Anh, ông nghe rõ cho tôi!” “Mẹ tôi một thân một mình nuôi tôi lớn không dễ dàng gì.

Bà ấy tuy mất sớm, nhưng tôi sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai xúc phạm bà ấy!"

Vẻ mặt của Lưu Thiên Anh lạnh đi, tức giận trừng mắt nhìn Lưu Lân.



Con trai của mình đúng là bị chiều hư rồi, còn dám nói gì nữa.

"Lại đây, quỳ xuống cho bối” Lưu Thiên Anh gầm lên.



Lưu Lân không dám hỗn sược nữa, hoảng sợ chạy tới, định quỳ xuống.



Tuy nhiên, Lâm Mạc Huy đã tóm lấy cổ anh ta và




.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi