TRUYỀN NHÂN CỦA THẦN Y (THẦN Y TÁI THẾ)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.

**********
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đến trung tâm thương mại Ngọc Chúc, đi đi đi lại vài vòng, nhìn đến hoa cả mắt.

Dù sao đây cũng là trung tâm thương mại lớn nhất, phồn hoa nhất ở thành phố Hải Tần, mỗi một mặt bằng cửa hàng ở đây đều rất khó thuê.

Có thể nói, nếu ở các trung tâm thương mại khác ở thành phố Hải Tân không kiếm được tiền thì ở trung tâm thương mại Ngọc Chúc nhất định sẽ kiếm được tiền.

Nhà họ Đinh đã dồn quá nhiều tâm huyết vào trung tâm thương mại Ngọc Chúc rồi!
Từ mấy năm trước, Hứa Khánh Quân đã muốn thuê một mặt bằng nhỏ ở đây cho cháu trai Hứa Thanh Tùng để anh ta có một chút sản nghiệp nhỏ của riêng mình.


Thế nhưng ông ta đã vận dụng rất nhiều mối quan hệ đều không thể thuê được một cái mặt bằng nào cả.

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt căn bản là không dám nghĩ tới mặt bằng ở đây.

Hai người lại đi thêm một vòng rồi hỏi thăm mấy cửa hàng về tiền thuê mặt bằng ở đây, sau khi biết được thì trợn mắt há mồm, lặng lẽ rời đi.Trên đường, Hứa Đình Hùng thờ dài: "Được rồi, hay là chúng ta đừng nghĩ đến mặt bằng ở trung tâm thương mại Ngọc Chúc nữa.

Tiệm thuốc nhỏ của chúng ta căn bản là không với tới những nơi như thế này.

Hay là chúng ta đổi trung tâm thương mại khác đi?"
Trên mặt Phương Như Nguyệt mang theo lo lắng: “Những trung tâm thương mại khác cũng không thích hợp.

Haiz, sớm biết như vậy, lúc đó chúng ta nên ở lại trung tâm thương mại Vạn Vinh.

Quản lý Hà kia còn nói rằng sẽ giúp chúng ta trang trí nữa!”
Hứa Đình Hùng cũng thở dài liên tục, hiện tại muốn quay lại đấy cũng không được nữa rồi.

Cuối cùng, hai người bọn họ cũng chỉ có thể đi về nhà, chuẩn bị mấy ngày tiếp theo lại đi tìm tiếp.

Tại trung tâm thương mại Ngọc Chúc.

Lâm Mạc Huy vừa đi tới tầng dưới, từ xa xa đã nhìn thấy anh Hổ đứng ở nơi này chờ sẵn.

“Có chuyện gì vậy, làm sao mà phải gọi tôi đến đây một chuyến?” Lâm Mạc Huy ngạc nhiên hỏi.

Anh Hổ vội vàng nói: "Anh Huy, chuyện liên quan đến việc cung ứng hàng hóa của trung tâm thương mai."
Lâm Mạc Huy: “Đây không phải là việc nhỏ thôi sao? Anh là người quản lý trung tâm thương mại này sao, những chuyện này hỏi tôi làm gì?”

Anh Hồ cười hì hì nói: “Anh Huy, tôi có thể quan lý những cửa hàng cung cấp nhỏ nhưng mà nhà cung cấp hàng lần này không bình thường, tôi thật sựvkhông quản lý được.”
Lâm Mạc Huy suy nghĩ một lát, cau mày nói: "Anh nói đến Phạm Minh Lượng sao?”
Lúc trước ở trung tâm thương mại Ngọc Chúc, Lâm Mạc Huy đã hiểu qua được có chuyện gì xảy ra.

Phạm Minh Lượng là là nhà cung cấp hàng hóa lớn nhất của trung tâm thương mại Ngọc Chúc.

Đồng thời, nhà họ Phạm cũng từng nổi danh huy hoàng, đã tiến vào top mười gia tộc lớn nhất ở thành phố Hải Tân.

Mặc dù sau đó có nghèo túng, sa sút nhưng nhà họ Phạm vẫn xếp trong top mười gia tộc lớn nhất như cũ trong khoảng đầu năm.

Một người thuộc gia tộc lớn mạnh như vậy, Phạm
Minh Lượng chính là một thương nhân lớn, đương nhiên anh Hồ không thể quản lý được.

Dĩ nhiên vẫn còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó chính là em trai của Phạm Minh Lượng,
Phạm Minh Tú từng khiến cho Lâm Mạc Huy không vui.

Anh Hổ thực sự không nắm chắc được chủ ý để giải quyết những chuyện này như thế nào.

Anh Hồ dẫn Lâm Mạc Huy lên tầng.

Ở trong cầu thang có hơn hai mươi người đang đứng.

Nhìn thấy anh Hổ, những người này xôn xao đi tới, “Hồ Đồng An, tôi đã lấy hợp đồng tới đây rồi, anh nhìn thử một chút được không?” “Anh Hồ, tôi muốn bàn bạc chuyện thuê mặt bằng kia, anh nhìn thử một chút xem, khi nào thì chúng ta có thể bàn bạc một chút?”“Anh Hồ, tôi đã đặt một bàn tiệc tối ở nhà hàng Vĩnh Xuân rồi, xin anh hãy nể mặt mũi tôi một chút.”
Những người này không là người muốn đến thuê mặt bằng ở trung tâm thương mại Ngọc Chúc thì chính là nhà cung cấp hàng hóa.


Anh Hổ quản lý trung tâm thương mại Ngọc Chúc nên những người này nhìn thấy đã lập tức chạy tới ninh not.

Nhưng anh Hồ cũng không hề cho bọn họ lấy một cái ánh mắt mà chỉ cung cung kính kính đưa Lâm Mạc Huy tiến vào phòng làm việc.

Phạm Minh Lượng đang ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng, khi nhìn thấy Hồ Đông An đưa Lâm Mạc Huy tới thì ông ta vội vã đứng lên.

“Chắc hẳn vị này chính là anh Huy đi! Ngưỡng mộ danh tiếng của anh đã lâu, hôm nay mới là lần đầu tiên được nhìn thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền mà! Tôi là Phạm Minh Lượng, xin được chỉ dạy nhiều hon!"
Lâm Mạc Huy liếc mắt nhìn ông ta.

Nhìn qua, Phạm Minh Lượng này cũng không có thái độ kiêu ngạo của một doanh nhân thành công.

Ngược lại, giọng nói của ông ta thành khẩn, thái độ khiêm tốn, cảm giác luôn hạ mình xuống.

“Tổng giám đốc Lượng, chào ông.

Mời ngồi!” Lâm Mạc Huy thuận miệng trả lời.

Phạm Minh Lượng vội vã cười nói: “Cảm ơn anh Huy
Lâm Mạc Huy ngồi xuống trước mặt ông ta, đi



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi