Khi nghe thấy ba chữ Phạm Minh Tú, tất cả mọi người trong nhà họ Hứa đều đồng loạt sửng sốt.
Đây thực sự là một nhân vật lớn!
Mặc dù tài sản cá nhân của Phạm Minh Tú và Vương Khánh Minh không có chênh lệch nhiều.
Tuy nhiên, Vương Khánh Minh và Phạm Minh Tú, hoàn toàn không thể so sánh được.
Dù sao Phạm Minh Tú cũng xuất thân từ một gia tộc lớn.
Trước đây nhà họ Phạm cũng từng là một trong số những thành viên của mười gia tộc lớn.
Còn Vương Khánh Minh, nếu xét về thực lực của ông ta thì ông ta còn kém xa Phạm Minh Tú.
Hứa Hà Phương vậy mà lại kết thông gian với Phạm Minh Tú.
Chuyện này đối với nhà họ Hứa mà nói, thật sự là một chuyện rất vui.
Hứa Khánh Quân phấn khích mà gật đầu liên tục: "Hà Phương, con thật sự không làm bố thất vọng.
Thật không nghĩ tới, thế hệ sau của nhà họ Hứa lại có thể kết hôn với người nhà họ Phạm.
Lần này thì hay rồi, có sự ủng hộ của nhà họ Phạm, vậy thì nhàhọ Hứa chúng ta sẽ không còn là một gia đình nhỏ nữa.
Hà Phương, con chính là người làm rạng danh của cả gia tộc chúng ta.
Những người khác cũng cảm thấy phấn khởi mà gật đầu liên tục.
Lúc này, Hứa Hà Phương cũng cảm thấy có chút đắc ý, bà ta cười rồi xua tay: "Đây đều là những chuyện nhỏ thôi mà.
Được rồi, bố, chúng ta vào trước đi."
Hứa Khánh Quân gật đầu.
Ông ấy lại liếc sang Vương Khánh Minh một cái, đột nhiên nói: "Hà Phương, Vương Khánh Minh đứng đây làm gì đây?"
Mọi người trong nhà họ Hứa cũng hào hứng nhìn sang.
Hứa Hà Phương: "Con nghe ý tứ của Vương Khánh Minh thì có vẻ như hôm nay có một nhân vật lớn đến đây.
Vẻ mặt của tất cả mọi người trong nhà họ Hứa không khỏi chấn động.
“Nhân vật lớn nào vậy? Lại có thể khiến cho Vương Khánh Minh tự mình đi ra nghênh đón?
Mọi người đều bàn tán một cách sôi nổi.
Hứa Hà Phương nhún nhún vai, bà ta cũng không hỏi được.
Thực ra bà ta còn cảm thấy tò mò hơn tất cả mọi người ở đây.
Nhưng mà, lúc này bọn họ cũng không thể tiếp tục ở đây bởi vì có một người phục vụ đã chạy ra và mời bọn họ vào bên trong.Theo lời của người phục vụ, nhân vật lớn đó đang đến, cho nên bọ họ không thể cứ đứng ở đây, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nơi này.
Một lúc sau khi mọi người trong nhà Hứa đi vào, trong sân của Hàn Minh Các, có một chiếc Porsche Paramera chậm rãi chạy vào.
Khi nhìn thấy chiếc xe này, sắc mặt của Vương Khánh Minh càng ngày càng lộ ra vẻ kinh cần.
Ông ta chạy nhanh về hướng chiếc xe đó rồi tự mình mở cửa xe, kh lưng nói: "Anh Huy, cô Mây, hai người tới rồi.”
Người ngồi trong xe chính là Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây.
Và đương nhiên, còn có Lâm Quế Anh nữa.
Và một người lái xe, là anh Hồ
Trước đây, Hứa Thanh Mây đã từng gặp Vương Khánh Minh một lần, cô cũng biết đây cũng là một người giàu có ở Thành phố Hải Tân.
Nhưng khi cô thấy Vương Khánh Minh tỏ ra khách sáo như vậy, cô cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc: "Tổng giám đốc Vương, ông.
Ông đây là
Vương Khánh Minh vội vàng cười nói: "Cô Mây, tôi nghe nói cô và anh Huy muốn tới ăn cơm, cho nên lập tức cố ý tới đây giúp hai người sắp xếp một chút.
Nếu cô thấy còn có chỗ nào còn chưa được chu đáo, hai người cứ việc nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ giúp hai người sắp xếp một cách thỏa đáng." *
Nghe thấy mấy lời này, Hứa Thanh Mây lại càng cảm thấy kinh ngạc.
Dù sao Vương Khánh Minh cũnglà một người rất giàu có, vì sao ông ta lại nói chuyện với hai người bọn họ với thái độ cung kính như vậy?
Trong số bọn họ, chỉ có Lâm Mạc Huy và anh Hổ biết nguyên nhân là vì sao.
Vương Khánh Minh có một khách sạn năm sao trong thành phố.
Đây là khách sạn mang lại lợi nhuận cao nhất cho ông ta.
Và khách sạn này được đặt ngay tại Trung tâm thương mại Ngọc Chúc.
Nói cách khác, hiện tại Lâm Mạc Huy là chủ nhà của ông ta.
Vương Khánh Minh dù sao cũng chỉ là một doanh nhân mà thôi, ngay cả việc định giá của mười gia tộc lớn cũng phải nghe theo Lâm Mạc Huy.
Vậy thì sao ông ta dám có thái độ bất mãn chứ?”
Trong hai ngày nay, ông ta vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để đến gặp Lâm Mạc Huy một chút.
Nhưng mà, ngay cả anh Hổ ông ta còn khó có thể gặp được, chứ đừng nói đến việc gặp Lâm Mạc Huy.
Hôm nay, khi ông ta biết được Lâm Mạc Huy muốn tới Hàn Minh Các của ông ta ăn cơm, chỉ thiếu chút nữa mà ông ta đã vui đến phát điên rồi.
Ông ta dự định sẽ chuẩn bị mọi thứ, cho nên đã đến đây từ buổi sáng rồi bận rộn ở chỗ nguyên một ngày, chỉ vì đợi để chào đón Lâm Mạc Huy.
“Tổng giám đốc Vương, làm phiền đến ông rồi.” Lâm Mạc Huy cười nhạt nói.
Nhận được lời khen ngợi của Lâm Mạc Huy, Vương Khánh Minh chỉ cảm thấy cả người thoải mái,