**********
Lâm Mạc Huy sắc mặt bình tĩnh, nói: "Giết tôi ư..." Lâm Mạc Huy chưa kịp nói hết câu thì đã lao vào rừng cây.
Sắc mặt của người đàn ông biến sắc: "Đừng đi qua đó, nếu càng tới gần anh sẽ càng bị dính độc...!
Tuy nhiên, trước khi anh ta nói xong thì Lâm Mạc Huy đã lao vào trong rừng rồi.
Chưa đầy một phút sau, trong rừng có tiếng gầm rú sau đó là một tiếng rên rỉ như bị bóp nghẹt.
Người đàn ông có vẻ kinh ngạc, anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra.
Một lúc sau, anh ta thấy một người đi loạng choạng và ngã xuống trước mặt mình.
Khi người đàn ông này đến gần nhìn kỹ hơn thì sắc mặt anh ta không ngừng thay đổi.
Người này không phải người vừa rồi đi cùng anh ta sao? Nhưng hiện tại người trước mặt đang không ngừng chảy máu miệng, sắc mặt thì tái nhợt, hơi thở hỗn loạn hình như anh ta bị thương rất nặng.
Người đàn ông hít một hơi, sức lực của người này không hề yếu.
Hơn nữa, anh ta mang theo bên mình rất nhiều độc dược.
Nếu là một người bình thường thìcăn bản không thể động đến anh ta.
Chưa đầy một phút, sau khi Lâm Mạc Huy lao vào rừng thì anh đã tìm thấy anh ta và làm cho anh ta bị thương nặng.
Trong lúc suy nghĩ, Lâm Mạc Huy đã chậm rãi đi ra khỏi rừng cây.
"Tôi rất ghét bị người ta đánh lén sau lưng.
Anh muốn giết tôi ư? Để xem anh có năng lực này không đã."
Vẻ mặt của Lâm Mạc Huy rất bình tĩnh, anh không hề bị thương một chút nào.
Người đàn ông này còn bị sốc hơn, anh ta hiểu rằng lần này mình đã gặp phải một người không dễ đối phó rồi.
Người đàn ông nắm chặt tay lại, trầm giọng nói: "Rốt cuộc anh là ai? Anh tìm chúng tôi với mục đích gì?”
Lâm Mạc Huy liếc anh ta một cái sau đó lạnh lùng nói: "Anh cho rằng anh còn có tư cách để hỏi tôi à?"
Người đàn ông trông có vẻ xấu hổ và thở dài nói: "Lần này thực sự là chúng tôi không đúng.
Anh thích làm gì chúng tôi thì làm, tôi không hề có ý kiến.
Lâm Mạc Huy nói: "Đừng lo lắng, tôi không có ý định giết anh.
Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc Miêu Cương đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bảy mươi hai vị trưởng lão đều đến thành phố Tân Hải.”
Sắc mặt của người đàn ông thay đổi rõ rệt, anh ta ngac nhìn Lâm Mạc Huy nói: "Làm sao anh có kinh thể biết được?”
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Ở ngoại ô thành phố Tân Hải liên tục có người của Tộc độc dược MộcGiang đến đó.
Anh cho rằng tôi sẽ không biết điều này sao? Nói cho anh biết, hiện tại tôi đã giết một số người của Tộc độc dược Mộc Giang, do bọn họ quá ngỗ ngược.
Anh nên nhớ ở đây là thành phố Tân Hải chứ không phải Miêu Cương của các anh.
Anh sẽ phải trả một cái giá rất đắt nếu cho người của Tộc độc dược Mộc Giang ở đây.”
Người đàn ông vẻ mặt xấu hổ, anh ta im lặng hồi lâu rồi nhỏ giọng nói: "Chúng tôi tới thành phố Tân Hải này không có một chút ác ý nào.
Anh cũng biết chúng tôi chỉ thích sống trong núi thôi.
Sự phát triển của thế giới bên ngoài không liên quan gì đến chúng tôi và chúng tôi cũng không thèm bất kì thứ gì bên ngoài.” "Người của Tộc độc dược Mộc Giang chúng tôi chưa bao giờ có ý định tranh quyền thế và tôi thậm chỉ cũng không có ý định kết thù với anh."
Lâm Mạc Huy thấy vậy thì nói: "Thế rốt cuộc các anh đến thành phố Tân Hải làm gì?”
Người đàn ông thở dài và nói: "Chúng tôi đến đây để tìm một người.
Người này rất quan trọng với chúng tôi và cô ấy cũng đến từ Miêu Cương.
Cô ấy bị bỏ lại bên ngoài vì một sự cố ngoài ý muốn, chúng tôi phải nhanh chóng tìm được cô ấy.
Tôi có thể lấy tính mạng của mình ra đảm bảo rằng chỉ cần tìm được cô ấy, chúng tôi nhất định sẽ rời khỏi thành phố Tân Hải và không bao giờ quay trở lại đây nữa.
Lâm Mạc Huy thấy vậy liền nói: "Anh tìm người này làm gì?" Người đàn ông nhìn Lâm Mạc Huy, chậm rãi lắc