TRUYỀN NHÂN CỦA THẦN Y (THẦN Y TÁI THẾ)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Vết thương của Lâm Mạc Huy không đơn giản, còn Cổ Tôn thì sao, trực tiếp ngồi trở lại trên kiệu, sắc mặt bình thường như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Với tình hình này làm cho khuôn mặt của Lâm Mạc Huy biến sắc
Sau khi giành được dây chuyền ngọc bích, đã đấu tranh với người khác rất nhiều lần, từ trước tới giờ vẫn chưa chịu thiệt thòi như thế cả.

Sức lực của Cổ Tôn thực sự không hề đơn giản Lão quái vật này đã sống được chín mươi bảy năm rồi, thực sự bây giờ không phải là thời điểm anh ta nên đối phó.


Với lại trên thực tế, tâm lý của Cổ Tôn đã bị sốc tới cực điểm.

Một đòn toàn lực, vốn tưởng rằng trực tiếp giết chết Lâm Mạc Huy.

Không ngờ rằng, Lâm Mạc Huy chỉ lùi lại phía sau vài bước, không hề nôn ra máu, điều đó làm cho sắc mặt anh ta bỗng chốc xám xịt.

Anh ta liếc mắt nhìn Lâm Mạc Huy, lạnh giọng nói: "Hừ, nhận từ tôi một chưởng nhưng không chết,cũng tính là có chút bản lĩnh!” "Nhưng mà, những kẻ ngăn cản tôi, đều phải chết!”
Khua tay, một người đàn ông bên cạnh rút mã tấu đi thẳng về phía Lâm Mạc Huy
Lâm Mạc Huy hiện tại toàn thân máu đều tuân chảy, cậu ta hiện giờ không còn sức phản kháng nữa.

Vào thời khắc mấu chốt này, phía xa xa có một bóng đen lao tới, nhanh chóng bên cạnh Lâm Mạc Huy.

Lâm Mạc Huy nhìn cẩn thận, người đến hóa ra là Kha Văn, vệ sĩ thân cận của Nam Bá Lộc.

Kha Văn dìu Lâm Mạc Huy lại phía sau, lớn tiếng nói: “Ngài Cổ Tôn, vị này là bằng hữu của ông chủ...!“Thế nên ông chủ không hy vọng nhìn thấy cậu ta chết ở nơi này, vẫn xin ngài Cổ Tôn rộng lòng nương tay!”
Nhìn thấy Kha Văn, sắc mặt của Cổ Tôn lập tức tỏ ra sợ sệt.


Khuôn mặt anh ta chớp mắt chuyển qua một số biểu cảm, dường như đang cân nhắc lợi và hại trong chuyện lần này.

Cuối cùng, ông ta cười lớn một tiếng: “Nếu đã là bạn tốt của ngài Bá Lộc, thế thì tôi đây sẽ tha cho người này một mạng.” “Nhưng mà, cậu phải nói rõ với ngài Bá Lộc.” “Lần sau nếu tên nhóc này còn dám cản trở tôi thì không có may mắn nào như thế nữa đâu.”Sau đó, Cổ Tôn xua tay, một số người đánh trống khua chiêng, khênh kiệu nghênh ngang.

Những chiếc đèn lồng đỏ trên núi càng lúc càng mờ nhạt, trông càng phi phàm.

Đưa mắt nhìn theo bọn họ đi xa, Lâm Mạc Huy khoanh chân ngồi xuống, liên tiếp ăn viên nguyên đan Tiểu Quy.

Điều chỉnh hơi thở lúc lâu, hơi thở của Lâm Mạc Huy mới dần dần bình tĩnh lại.

Cậu ta mở to mắt, gượng cười: “Anh Kha Văn, lần này, cảm ơn anh rất nhiều”
Biểu cảm của Kha Văn bình tĩnh: “Ông chủ biết được Cổ Tôn muốn đến thành phố Hải Tân, sợ cậu và ông ta xảy ra xung đột, vì vậy đặc biệt phải tôi đi cùng với cậu.

“Lâm Mạc Huy, ông chủ vẫn hy vọng cậu suy nghĩ kỹ trước khi hành động.


“Đừng đánh trận mà không chắc chắn!”
Lâm Mạc Huy gật độc chậm rãi.

Trước khi giành được ngọc bội, anh chưa từng gặp được đối thủ, vì vậy anh mới có chút kiêu ngạo như thế.

Nhưng khi biết được thực lực của Cổ Tôn, anh mới nhận ra, thực lực của mình chưa là gì cả.

Đứng dậy và trở lại biệt thự trước, Lâm Mạc Huy phát hiện, trong biệt thự hình bóng 3 người hộ vệ đã không còn nữa.

Có vẻ như, khi anh giao đấu với Cổ Tôn, ba người họ đã được cứu thoát rồi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi