TRUYỀN NHÂN THIÊN Y


“Cô nói hươu nói vượn cái gì đó!"
Hạ Tử Yên nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận của Bạch Hạo Nhiên, khinh thường cười: "Tôi có nói hươu nói vượn sao? Vậy anh tự nói xem, anh có điểm nào hơn Lương Siêu?”
“Tuổi Lương Siêu cũng xấp xỉ anh, nhưng người ta đã là cao thủ Tông sư rồi!"
"Biết rõ ba người Lỗ Trì đã bày binh bố trận ở chỗ này, nhưng vẫn quyết định một mình đi gặp, còn anh thì sao?"
"Còn chưa đánh nhau với ba người Lỗ Trì mà nhìn bộ dáng khẩn trương, sợ hãi vừa rồi của anh đi, không lẽ khi đánh nhau thật là anh bị dọa tè ra quần luôn sao?"
"Cô!"
Bạch Hạo Nhiên tức giận đến bốc khói, lập tức chỉ vào Lương Siêu không nhúc nhích, mắng: "Cho dù lúc trước hắn có lợi hại có ưu tú thì là sao, không phải hiện tại vẫn là một cái xác chết sao?”
“Nếu cô đã thích hắn như vậy, tốt thôi, cô chỉ cần đi theo hắn là được rồi!"
Dứt lời, Hạ Tử Yên quay đầu nhìn Lương Siêu, vẻ mặt thê lương.

"Tôi, tôi sẽ đi cùng anh..."
Nói xong, tay cầm đao của cô vừa vung lên, thì cổ tay đột nhiên bị nắm chặt.

Cô giật bắn mình, còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, bên tai liền vang lên một tiếng cười khổ mang theo chút lười biếng.

"Hàiii..."
"Tôi biết sức hút của tôi rất lớn, nhưng nếu cô muốn tự tử thật, cũng không cần gấp gáp như vậy chứ? Ít nhất cũng phải xử lý chu toàn chuyện hậu sự cho tôi trước chứ?”
Lương Siêu mở mắt ra, còn rất thoải mái duỗi thắt lưng, xương cốt cả người phát ra từng tiếng "Răng rắc..." Giòn tan như đậu xào.

Hạ Tử Yên há to miệng, kinh ngạc nhìn hắn.

Bạch Hạo Nhiên thì bị dọa tới mức kêu to một tiếng, vẻ mặt thản thốt nói.

“Anh, anh là người hay là quỷ!
Lương Siêu nhàn nhạt liếc anh ta một cái, chậm rãi phun ra hai chữ.


"Là quỷ."
“Bạch bộ chủ, ngay cả người hay quỷ con trai ông cũng không phân biệt được, anh ta có thể vô dụng hơn nữa không?"
Hả!
Đồng tử Bạch Thiên Nam co rụt lại, sau khi nhìn chằm chằm Lương Siêu một lát liền bắt đầu điều tra khắp hiện trường.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Dấu vết đánh nhau cực kỳ rõ ràng, thậm chí còn có không ít vết máu cùng với một cánh tay không biết là của ai, nhưng duy chỉ không thấy bóng dáng của ba người Vệ Tranh.

“Bạch bộ chủ, ông đang tìm ba lão già này sao?"
"Hả?"
Bạch Thiên Nam nghe vậy vẻ mặt chậm lại, còn chưa hiểu lời Lương Siêu nói có ý gì, chỉ thấy hắn đánh một chưởng về một vách núi cách đó không xa.

"Ầm ầm!" Một tiếng, cả vách núi đều chấn động liên hồi.

Mà sau khi núi đã bị chấn động đến mức rơi vài tảng đá xuống, để lộ ra ba lão giả mặt mày xám xịt, mập gầy không đồng nhất đang lúng sâu vào trong vách núi.

Ngay sau đó, ba cái đầu người rơi xuống, tất cả mọi người ở phân bộ Võ Minh đều kinh hãi!
"Cái này, cái này..."
"Đây là đầu của ba ma đầu Vệ Tranh, Mạnh Khuê, Lỗ Trì!"
Một tiếng hô kinh ngạc vang lên, sau đó là tất cả ánh mặt kinh ngạc liền tập trung lên người Lương Siêu.


"Này, cái này..."
Hạ Tử Yên hung hăng nuốt nước bọt, chỉ vào ba cái đầu người kia, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn Lương Siêu.

“Ba người này, đều là ngươi giết?
Lương Siêu nhún nhún vai: "Nếu không thì sao?”
"Chỉ là ba lão già mà thôi, tuy có tốn ít sức, nhưng cũng không tính là quá khó."
Chỉ hai câu nói đơn giản đã làm cho tất cả người ở phân bộ Võ Minh xấu hổ không thôi, nhất là Bạch Thiên Nam.

Bất kỳ ai trong hai người họ đều có năng lực giết cậu trong chớp mặt.

Chưa trải sự đời.

Thực lực tổng thể cũng không tính là mạnh….

Hồi tưởng lại những lời nhận xét của mình đối với Lương Siêu, nét mặt già nua của Bạch Thiên Nam đỏ bừng, da mặt cũng thỉnh thoảng run lên.

Nhìn vẻ mặt xấu hổ lúng túng của ông ta, Lương Siêu lại cười trêu chọc.

“Bạch bộ chủ, cái này, không phải ông đã đem toàn bộ quân lực của phân bộ Võ Minh đến đây đấy chứ?"
"Đối phó với ba lão già mà thôi, cũng đáng để ông phát động nhiều người như vậy à?"
"Cậu!"
Bạch Thiên Nam lại bị xấu hổ nhưng không cách nào phản bác được, giận dữ hừ một tiếng rồi vung tay áo rời đi.


Bị Lương Siêu khiêu khích như vậy, chỉ sợ sau này uy danh trong phân bộ Võ Minh của ông ta sẽ bị ảnh hưởng lớn.

Sau khi mọi người rời đi.

Hạ Tử Yên lấy lại tinh thần, vội vàng thu thanh đao lại, sau đó buộc chặt bên hông, ấp úng hỏi: "Rõ ràng là anh chưa chết sao lúc nãy không có chút khí tức nào vậy?”
"À, lúc nãy đánh nhau bị hao tổn tương đối lớn, cho nên tôi bế khí để phục hồi."
"Vậy, vậy những gì tôi vừa nói, anh..."
"À?"
"Có chuyện gì sao? Tôi không nghe thấy gì cả?”
Nghe vậy, Hạ Tử Yên ngẩng đầu vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Lương Siêu.

Tên lừa đảo này, bổn tiểu thư tin anh mới lạ!
Thấy Hạ Tử Yên đứng dậy muốn đi, Lương Siêu vội vàng đuổi theo, xoa tay cười hỏi: "Hạ đại mỹ nữ, chắc là phần hôn thư kia vẫn còn ở chỗ cô đúng chứ?”
"Cô xem, tôi đã hoàn thành ước định lúc trước của mình, hơn nữa còn là hoàn thành vượt mức, giết luôn cả hai sư huynh của tên Lỗ Trì kia..."
"Anh đã hoàn thành cái gì?"
Lương Siêu còn chưa nói hết lời, Hạ Tử Yên liền nhíu mày nhìn hắn, còn lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ phía trên.

"Nhìn xem đi, bây giờ đã sáu giờ sáng rồi, đã quá hạn sáu giờ so với thời hạn ước định của chúng ta, cho nên, anh đừng hòng lấy được hôn thư kia."
"Phụt."
Lương Siêu nhếch miệng cười, sau đó mở album trên điện thoại rồi đưa qua.

"Tôi đã sớm đoán được cô sẽ là lý do này, nhìn xem đi."
"Lúc tôi dứt điểm được ba người bọn họ, tôi đã chụp ảnh làm bằng chứng, vốn dĩ định gửi qua cho cô ngay, nhưng tín hiệu trên núi thật sự quá nát.

Nhưng mà không sao, trên ảnh này cũng có thời gian ghi chép rõ ràng."
Hạ Tử Yên tức giận hung hăng trừng mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Lương Siêu, sau khi nhận lấy điện thoại nhấn nhấn mấy cái thì ném lại cho hắn.

"Anh nói cái gì, ảnh gì đâu, sao tôi không thấy?"

"Không thấy sao?"
Lương Siêu sửng sốt, sau khi lật xem album ảnh thì trợn tròn mắt.

Mấy tấm ảnh hắn cố ý chụp đã bị xóa không còn một mảnh!
"Hạ Tử Yên, cô làm vậy là không được đâu?"
“Rõ ràng là đang chơi xấu!"
“Cắt!"
Hạ Tử Yên lại lườm Lương Siêu một cái: "Anh đó, cái gì cũng tốt nhưng mà quá ngây thơ rồi.”
"Chơi xấu chính là đặc quyền của phụ nữ, cả cái này mà anh cũng không biết sao?"
Lương Siêu: "..."
Mẹ kiếp, sơ suất!
Ngày hôm sau.

Lương Siêu dậy thật sớm, vừa mới đột phá nên hắn đã quét sạch mệt mỏi sau trận ác chiến đêm qua, cả người đều có vẻ sảng khoái.

Kế tiếp hắn chuẩn bị đi cùng Hạ Tử Yên đến bệnh viện thăm khám lại bệnh tình của Hạ Tam Hải.

Vừa mới đến phòng bệnh, chỉ thấy hai cha con Bạch Thiên Nam và Bạch Hạo Nhiên đang thảo luận gì đó với Hạ Tam Hải.

"Hạ lão, qua vài ngày nữa sẽ là đại hội chi bộ trong tỉnh, đến lúc đó bổn bộ chủ hy vọng ngài có thể tham dự, cho dù chỉ lộ mặt cũng tốt."
Hạ Tam Hải nghe vậy, lập tức hiểu ý của ông ta.

"Bộ chủ, ngươi cảm thấy từ sau khi phân bộ chúng ta mất đi mấy vị tông sư như Vương Ninh, đến lúc đó sẽ đánh mất đi uy phong vốn có?"
"Đúng vậy."
Bạch Thiên Nam gật đầu, lại nói: "Tuy nói vị trí đứng đầu năm nay có thể là phân bộ Trấn Giang của chúng ta, nhưng với tư cách là đầu tàu của các chi bộ trong tỉnh, chúng ta nên..."
"Cái kia, xin lỗi."
Lương Siêu đột nhiên mở miệng, cười cười ngắt lời: "Bạch bộ chủ có thể đã suy nghĩ nhiều, tôi đã sớm đặt trước vị trí đứng đầu cuộc so tài giữa các phân bộ trong tỉnh năm nay.”
"Cho nên, sợ là nó không có duyên với phân bộ Trấn Giang.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi