TRUYỀN NHÂN THIÊN Y


"Cái kia..."
"Sư nương à, khẩu vị của người không phải có chút nặng sao?"
"Nặng á?"
Lê Uyển trừng mắt nhìn, nói: "Trước đây khi sư phụ con ở cùng ta cũng thường chơi như vậy, tôi là học được từ ổng đó, ông già đó không nói cho con biết sao?"
Vẻ mặt Lương Siêu mờ mịt lắc đầu, hoàn toàn không biết Thiên Huyền lại có một lịch sử huy hoàng như vậy.

"Tiền bối!"
Bạch Vân Hi hét lên và quỳ xuống, con ngươi đảo vòng quanh một hồi xong, ánh mắt của anh ta lập tức trở nên hung ác, trầm giọng nói: "Chuyện hôm nay đều là lỗi của vãn bối, là vãn bối dụ dỗ sư phụ đến gây phiền phức cho Lương Siêu!"
“Bà muốn giết thì hãy nhằm vào tôi này, xin tha cho ân sư của tôi một mạng!”
Vân Cơ ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ rằng Bạch Vân Hi sẽ làm như vậy.

"Vân hi, con..."
"Sư phụ, đừng nói gì nữa, cô Mộ trước đó nói đúng đó, Nhã nhi sư muội, cô ấy là do đệ tử hại chết! Cho nên không trách Lương Siêu được.”
"Cho nên lần này đệ tử đáng chết, chết chưa hết tội, sau khi đệ tử chết, người nghìn vạn lần không nên trở lại trả thù..."
Dưới tình huống như vậy mà đi nói chuyện này, Vân Cơ tự nhiên không tin, lại chỉ cho rằng anh ta tận tâm bảo vệ mình.

Thân là sư phụ, lại hạ mình nhờ đồ đệ đứng ra bảo vệ mình, trong lòng nhất thời tràn ngập xấu hổ.

"Cái gì cũng đừng nói nữa!"
Vân Cơ nhìn Lê Uyển và nói, “Vân Cơ này chuyện gì mình làm tự mình chịu, nếu như tài nghệ không bằng người thì các hạ cứ việc lấy cái mạng này đi đi, đừng có làm khó đệ tử tôi!”
Nghe vậy, vẻ mặt Bạch Vân Hi buồn bực, nhưng không nói gì, Mục Khinh Tuyết bĩu môi khinh thường lẩm bẩm: "Đạo đức giả, bà đây nhổ vào!"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
“Tình sư đồ của hai thầy trò các ông cũng thật sâu đâm.”
“Tiểu Siêu, con muốn xử lý bọn hắn như thế nào, sư nương nghe con cả.”
Lương Siêu hờ hững nhún vai, giờ phút này Bạch Vân Hi trong mắt hắn cũng chỉ là một con kiến, dù con kiến này đã mạo phạm hắn đôi chút, nhưng cũng không cần giẫm chết.

Dù sao nhấc chân giết một con kiến như vậy cũng không phiền phức lắm.

"Đệ tử đã giáo huấn qua anh ta rồi, sư phụ anh ta người cũng đã dạy dỗ xong, cho nên trực tiếp để cho bọn họ cút xa chút để đỡ chướng mắt là được rồi.”
“Ừ, vậy cũng được.”
Lê Uyển không phải là người so đo, vì vậy bà vui vẻ đáp lại và chạy đến chỗ hai thầy trò Vân Cơ, Bạch Vân Hi phất phất tay.

“Đi đi nhanh lên trước khi tôi thay đồ ý.

Cút nhanh."
"Sư tôn, đi thôi!"
Bạch Vân Hi vội vàng kéo Vân Cơ lên, rời đi vội vã như thể lòng bàn chân có dầu.

Hai người Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm thấy thế cũng rời đi sau y, nhưng chưa kịp bước thì bọn họ đã nghe thấy tiếng cười ha hả của Lương Siêu đằng sau lưng.

“Tôi chỉ thả bọn họ đi chứ không bảo hai người đi nhé!"
“Trước đó hai người không phải kêu gào rất hăng say hay sao? Phân phần phụ nữ chia ra không phải rất sảng khoái à? Bây giờ lại muốn lủi đi sao?”
Thình thịch!
Hai người đàn ông sợ hãi đến mức nhanh chóng quỳ xuống và bắt đầu liên tục dập đầu cầu xin sự thương xót.

"Lương đại sư tha mạng!"
"Trước đó là do tiểu nhân không có mồm, không cần ngài phải động thủ, tôi sẽ tự vả vào miệng của mình!"
“Tôi cũng tự vả miệng mình, xin đại nhân tha thứ cho chúng tôi lần này đi!"
Thấy thế, Lương Siêu hừ cười một tiếng rồi xua tay, không để mình bị cảnh này lừa:
“Đừng lãng phí sức lực, tục ngữ có câu, họa từ miệng mà ra.

Có mấy lời nếu đã nói ra khỏi miệng thì nhất định phải gánh trách nhiệm tương ứng."
“Vốn tôi không có ý định vì Cung gia mà động vào mấy người, nhưng hai người lại cứ muốn động vào tôi, nên tôi đây cũng không ngại giúp Cung gia lần này."
"Hôm qua nhà họ Cung nói trong ba ngày hai người phải góp đủ cho ông 2 tỷ, còn tôi sẽ nhân từ hơn so với bọn họ mà cho hai người một tuần."
Nghe đến đây, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.


Đối với hai công ty mà nói, kiếm được 2 tỷ trong một tuần không khó, nếu 2 tỷ có thể dẹp loạn việc này, có thể vì hai gia đình miễn được mối họa diệt môn thì là có thể chấp nhận được
"Một tuần sau, tôi muốn 10 tỷ."
"Tiền mặt."
Roẹt!!!
Hai người Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm cùng biến sắc, triệt để há hốc mồm.

10 tỷ.

Có nghĩa buộc mỗi nhà bọn họ là 5 tỷ, lại còn đặc biệt muốn tiền mặt!
Đây là tiết mục buộc họ phải bán của cải và các sản nghiệp của mình sao?!
"Lương đại sư, cái này, nhiều tiền như vậy, chúng tôi..."
“20 tỷ, tiền mặt!”
Lương Siêu không hề nói nhảm trực tiếp tăng gấp đôi số tiền bồi thường!
Hai người họ thở hổn hển! Mỗi người 10 tỷ!
Đây là muốn ăn mòn hoàn toàn xương cốt của họ sao!
"Còn muốn cò kè mặc cả sao?"
“Tuy tôi không phải dân kinh doanh nhưng cũng không phải hai người tùy tiện than nghèo kể khổ, khóc đôi ba câu là xong chuyện đâu.

Quy mô của hai gia đình ông ắt phải được ba hoặc bốn tỷ nhân dân tệ, đúng chứ?"
“Nếu nói thêm những lời vô ích thì tôi tiếp tục tăng giá, tăng đến khi tất cả tài sản của hai nhà các người đều áp xuống hết mới thôi.”
Hai người đều khổ sở, sắc mặt như táo bón ăn cứt, cuối cùng thật sự không dám nói lời nào, đành phải vội vàng đáp ứng sau đó cả người rũ rượi đau đầu nhức óc rời đi.

Sau khi hai người rời đi, Mộ Khuynh Tuyết che miệng cười nói: "Theo tôi được biết, bác sĩ Lương, hiện tại anh không thiếu tiền, vậy mà còn tham lam như vậy?"
"Mộ tiểu thư nói đùa, đây cũng không phải là chuyện tham hay không tham, đối với hai bọn họ thứ quan trọng nhất đối với những người kinh doanh là tiền, đối với bọn họ mà nói để họ chích máu một lần như vậy còn đau hơn là lấy đi nửa cuộc đời của mình, tôi ra tay vớt một khoản lớn coi như là thuận theo tự nhiên.”
Mộ Khuynh Tuyết nghe vậy lại cười kiều diễm, vừa định nói thêm gì đó, Lê Uyển có chút không hài lòng nhìn hai người bọn họ.

“Quan hệ hai đứa cỡ này rồi mà vẫn xưng hô ‘thần y’ và ‘cô’ sao?”

“Tiểu Tuyết, từ giờ trở đi cô gọi hẳn tên của tiểu Siêu.”
“Tiểu Siêu từ giờ cậu sẽ gọi tiểu Tuyết là Tuyết Nhi, nghe chưa?"
Tuyết nhi …
Khuôn mặt tươi cười của Mộ Khuynh Tuyết nhất thời hồng lên một mảng, sắc mặt Lương Siêu cũng theo đó suy sụp.

"Sư nương à xưng hô này..."
“Có hơi mập mờ quá rồi?”
"Có gì mập mờ?"
Lê Uyển nhướng mày nói: "Chờ hai đứa hẹn hò một thời gian nữa, quan hệ ngày càng sâu sắc, tôi còn muốn giải quyết ổn thỏa chuyện giữa hai đứa đây, lúc đó còn phải đổi lại xưng hô chồng vợ ấy chứ!”
“Bây giờ không phải các cặp vợ chồng trẻ tuổi đều trào lưu như vậy ấy thôi, còn thời thượng hơn cả tôi và ông già năm đó nữa.”
“Sư nương à!”
“Người người…”
Mộ khuynh tuyết vừa thẹn vừa giận, Lương Siêu thấy sự tình không ổn, lập tức thu tay rời đi, còn có sáu vị hôn phu chưa ổn định, nếu lại thêm chỗ này nữa thì lại thêm một cô!
Chạng vạng tối hôm đó.

Hai người Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm hai lại gặp nhau tụ lại một chỗ, mỗi người hút xì gà không ai nói lời nào, khuôn mặt họ đầy buồn bã.

Một lúc lâu sau.

Đào Khiêm hút hết điếu xì gà, đang định châm điếu khác thì mắt gã ta đột nhiên sáng lên: "Lão Ngô, vừa rồi tôi nghe ông nói con trai ông ngủ với Đường Khả Hân trong ngành giải trí?"
"Cô ta cũng là một trong tứ tiểu hoa đán, ông nói xem nhan sắc của con điếm Đường Khả Hân kia so với Cung Vũ thế nào?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi