TRUYỀN NHÂN THIÊN Y


Mộ Liên Y ngẩng đầu trừng lớn mắt nhìn bình nước treo trên đầu mình, lập tức không dám nói gì.

"Xin lỗi đi." Lương Siêu lại nói một câu, Mộ Liên Y thấy hắn bưng ấm nước có dấu hiệu nghiêng xuống thì bị dọa vội vàng nói: "Tôi, tôi sai!"
"Chị Khuynh Tuyết, tôi không nên nói chuyện với chị như vậy, không nên uy hiếp, không nên đe dọa chị, nhưng, nhưng tôi chỉ truyền lời mà thôi, chị tha thứ cho tôi đi..."
Đợi ả nói xong một tràng, Lương Siêu thấy Mộ Khuynh Tuyết còn không lấy lại tinh thần thì hỏi: "Hài lòng không, cô nói một câu đi chứ? Nếu không, tôi biểu diễn cho cô xem nước sôi đổ đầu?"
"A! Đừng!" Mộ Liên Y bị dọa đến kêu to, nếu nước sôi thật sự đổ xuống, ả có thể sống sót, có bị nát mặt không thì chưa nói đến, nhưng da đầu và tóc chắc chắn sẽ không chịu nổi!
Thế là ả vội vàng quỳ bò qua, ôm chặt lấy đùi Mộ Khuynh Tuyết, run giọng cầu khẩn: "Chị Khuynh Tuyết, tôi sai rồi! Tôi xin chỉ bảo anh ta bỏ qua cho tôi đi..."
"Chị, chị nghĩ lại quan hệ của chúng ta khi còn bé, tôi vẫn luôn..."
"Có liêm sỉ một chút được không?" Mộ Khuynh Tuyết đột nhiên mở miệng, một chân đá văng ả ra, trên mặt tràn đầy ghét bỏ.

"Lần này kẻ ra chiêu ác độc ép tôi đi vào khuôn khổ là ai?" Mộ Liên Y lập tức nghẹn lời, bắt đầu ấp a ấp úng.

"Hoặc có thể nói, chủ mưu sau màn năm đó tạo ra vụ kia tai nạn xe, làm hại cha mẹ tôi mất mạng là ai?"
"Cái này..."
Mộ Liên Y bị dọa đến khẽ run rẩy, Lương Siêu thấy ả hoàn toàn không có ý nói ra thì cười nói: "Không muốn nói phải không? Vậy tôi phải rót cả bình nước sôi vào miệng cô.


Đến lúc đó, sợ là cả đời cô cũng không nói được."
"Đừng! Chị Khuynh Tuyết, tôi, không phải tôi không nói, là thật sự không dám..."
"Vụ tai nạn xe lúc trước liên quan đến quá nhiều thứ, nếu tôi nói ra thì sẽ bị chém thành muôn mảnh, chết không có chỗ chôn..."
Soạt!
Mộ Khuynh Tuyết nghe vậy thì sắc mặt lập tức biến đổi, hai mắt cũng nheo lại.

Thật ra vừa rồi cô nhắc tới vụ tai nạn xe cũng chỉ thăm dò mà thôi, cô chỉ hoài nghi vụ tai nạn năm đó là ngoài ý muốn hay do kẻ nào làm ra, luôn không thể xác định, nhưng bây giờ cô đã chắc chắn cha mẹ mình không phải chết do tai nạn, mà là mưu sát!
Vậy là đã đủ.

Còn rốt cuộc chủ mưu sau màn là ai, cũng không quá quan trọng đối với cô.

"Tốt..."
"Cút đi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa."
"Được được, tôi lập tức đi." Mộ Liên Y vội vàng bò dậy trốn đi, mà khi chạy đến cổng quán cà phê thì đột nhiên quay đầu, vừa oán độc vừa căm phẫn mắng to; "Thứ sao chổi, lần này mày phải suy nghĩ cho kỹ càng nên làm thế nào!"
"Đêm nay, Miller đại sư sẽ đến! Tao sẽ gửi địa chỉ cho mày, đến cùng có đi hay không thì tự mày lo liệu!"
Lương Siêu nghe vậy thì nhíu mày, lại nhìn Mộ Khuynh Tuyết, phát hiện sắc mặt của cô trở nên càng phức tạp.

Tự giễu, không cam lòng, oán hận...!Nhưng càng nhiều vẫn là đau khổ.

Ấn tượng trước đó trong lòng Lương Siêu về Mộ Khuynh Tuyết vẫn luôn là dạng ngự tỷ (1) cực phẩm, quyến rũ, cực kỳ gợi cảm, quả thực như hai người hoàn toàn khác biệt so với hiện tại.

(1) Những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực, tính cách mạnh mẽ dứt khoát
"Cái kia..."
Hắn hông biết nên an ủi như thế nào, Mộ Khuynh Tuyết chợt ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mà nhìn hắn: "Có thể mượn bả vai anh dựa vào một chút không?"
"Được." Lương Siêu vội vàng ngồi xuống, mặc cho cô dựa tới, không bao lâu sau đã cảm thấy nửa tay áo đều bị nước mắt của cô thấm ướt.

Qua một hồi lâu, cảm thấy cảm xúc của cô dần dần bình phục, Lương Siêu mới nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi cô gái kia tìm cô là muốn làm chuyện gì?"
"Miller đại sư mà cuối cùng cô ta nhắc tới lại là người nào? Sao nghe giống như tên ngoại quốc thế?"
"Tôi, tôi cũng không biết..." Mộ Khuynh Tuyết lắc đầu, thấy Lương Siêu còn muốn tiếp tục đặt câu hỏi thì duỗi một ngón tay ra chặn môi hắn lại: "Hứa với tôi, đừng hỏi nữa được không?"

Lương Siêu bất đắc dĩ, đành phải gật gật đầu.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Vậy cô muốn trò chuyện cái gì? Tôi nói chuyện phiếm giải buồn với cô?"
Mộ Khuynh Tuyết suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Sao anh lại tìm đến nơi này?"
"Ôi, đừng nhắc tới nữa, trước đó sư nương gọi điện thoại cho tôi, bảo hôm nay có một bệnh nhân muốn tôi xem bệnh giúp, tôi muốn tới tìm người một chuyến trước, thuận tiện lại châm cứu cho người một lần."
"Không ngờ đến đi ngang qua nơi này thì thấy cô bị người ta khi dễ, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè, tôi cũng không thể làm như không nhìn thấy đúng không? Đương nhiên phải tiến đến giúp cô trút giận."
"Bạn bè." Mộ Khuynh Tuyết thì thầm một câu, nhẹ giọng mà hỏi: "Chúng tôi thật sự chỉ là bạn sao?"
"A?" Lương Siêu trừng mắt nhìn, giả bộ không nghe rõ, Mộ Khuynh Tuyết thấy thế thì cười lắc đầu, cũng không có tiếp tục gặn hỏi.

"Không có gì.

Chỉ là bạn cũng không tệ.

Được rồi, không phải anh muốn đi tìm sư phụ à, anh đi đi, một mình tôi ra ngoài giải sầu là được."
Lương Siêu vốn định an ủi cô thêm một hồi, nhưng Mộ Khuynh Tuyết nói xong thì đứng dậy bỏ đi, vẫn không quên lộ ra một nụ cười quyến rũ, cứ như khôi phục lại như trước.


"Yên tâm đi, tuy người ta là một cô gái yếu ớt, nhưng cũng không yếu như anh nghĩ đâu."
"Đi đi."
Khi đi ra khỏi quán cà phê, một trận lạnh gió thổi vào mặt, thân thể Mộ Khuynh Tuyết run lên một cái, nước mắt nóng hổi lại trượt xuống gương mặt.

Mà đúng lúc này điện thoại lại vang lên, mở ra nhìn là Mộ Liên Y gửi một tin nhắn tới
"Thứ sao chổi, đêm nay Miller đại sư sẽ đến, làm chị em ngày xưa của chị, tôi có thể cho chị thời gian một ngày để suy xét, đêm mai là kỳ hạn sau cùng của chị"
"Nếu như muốn bảo đảm an bình của cha mẹ chị dưới suối vàng, muốn bảo đảm sau khi chết được tiến vào từ đường Mộ gia thì phải đến khách sạn Đế Vân, tầng 8 phòng số 866 tìm tôi."
Xem hết, Mộ Khuynh Tuyết tự giễu cười một tiếng.

"Có lẽ, tôi thật sự là một người chẳng lành trời sinh, nếu như thế, tôi không thể để càng nhiều người bị liên luỵ."
"Sư phụ, Lương Siêu, nguyện sau này các người có thể mạnh khỏe..."
"Cha, mẹ, thật xin lỗi."
"Con vô dụng, cho dù biết hai người chết thảm oan ức, cũng không thể đòi lại công bằng cho cha mẹ, con chỉ có thể lấy mạng mình, bảo đảm cho cha mẹ an bình dưới chín suối."
"Thật, thật xin lỗi...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi