TRUYỀN NHÂN THIÊN Y


Mà sau khi nhìn thấy bộ trang phục này của Cung Vũ, Tôn Bình vốn đầy bụng uất ức đã hoàn toàn tức giận.

Lại trộm nhìn thoáng qua sắc mặt cựu Giám đốc Thất Tinh cũng đã trở nên xanh mét thì không quan tâm gì nữa, vừa sải bước đi qua vừa quát mắng thành tiếng.

"Cung Vũ, cô bị điếc hay là cô cố ý đấy!"
"Lúc trước tôi gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, dặn đi dặn lại cô phải mặc váy đuôi cá lộ vai, phối hợp với giày cao gót thủy tinh màu bạc sáng!"
"Còn kêu cô bôi son môi Dior màu 756, xịt nước hoa dòng Encounter rồi sửa soạn chỉnh tề lại hết đi, kết quả cô lại ăn mặc như vậy?"
Đối mặt với những lời trách móc liên tiếp của Tôn Bình, Cung Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Mặc cái gì là tự do của tôi, tôi là chủ nhân của cô, chứ không phải là con rối của cô, hơn nữa tôi cũng không có ý muốn lấy lòng người khác."
"Cho nên, mời cô giữ miệng mình sạch sẽ một chút."
Cách đó không xa, Vương Tiểu Lỗi cười cười, thầm nghĩ một tiếng thú vị.

Lại nhìn Cung Vũ giờ phút này, thanh lệ thoát tục, quả thực không giống mấy người phụ nữ bình thường, mà giống như tiên nữ hạ phàm, để lộ ra từng cỗ tiên khí từ trong xương tủy.

Phụ nữ, anh ta đã chơi qua không ít người.

Nhưng phần lớn chỉ là chơi đù tìm chút mới mẻ mà thôi, nhưng phụ nữ như Cung Vũ, lại làm cho anh ta có một loại xúc động muốn nghiêm túc nói chuyện yêu đương.

Trong lúc nhất thời, Vương Tiểu Lỗi lại cảm nhận được cảm giác tim đập thình thịch đã lâu không xuất hiện!
Hơn nữa anh ta đã sớm nghe nói, Cung Vũ không quay cảnh không hôn môi, thậm chí ngay cả chuyện ôm người khác phái cũng quyết đoán cự tuyệt, từ những điều này anh ta kết luận chắc chắc trước giờ Cung Vũ chưa từng tiếp xúc gần gũi với bất kì người đàn ông nào khác!

Hiện giờ gặp được kiểu phụ nữ biết giữ mình như vậy quả thực còn hiếm hơn so với gặp gấu trúc, cho nên nói Cung Vũ cũng miễn cưỡng đủ tư cách trở thành bạn gái của mình đi.

Về phần cuối cùng có nên cưới về nhà hay không còn phải thử qua, dạy dỗ qua, tổng hợp xem xét lại mới có thể kết luận.

Chưa gì mà trong lòng Vương Tiểu Lỗi bắt đầu tính toán vè tương lai của hai người.

"Mặt khác."
Cung Vũ tiếp tục nói: "Còn có một chuyện tôi đã sớm muốn thông báo cho cô biết, hiện tại cô chính thức bị sa thải, sau này giữa cô và tôi cũng không có một chút quan hệ nào nữa.”
"Cái gì?"
Tôn Bình bị lời Cung Vũ nói oanh tạc đến sửng sốt, giận quá hóa cười một tiếng, nhưng tay thì theo bản năng muốn giáng một cái vào mặt Cung Vũ!
Bốp bốp!
Khoảnh khắc tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, Tôn Bình lại đột nhiên cảm giác sống lưng phát lạnh.

Quay đầu lại nhìn nơi phát ra tiếng động thì chỉ thấy Vương Tiểu Lỗi đang âm trầm nhìn chằm chằm mình, lạnh giọng mở miệng: "Cô thích tát người khác lắm phải không?”
"Dạ?"
"Không, không phải đâu Vương thiếu, tôi đang vì ngài..."
"Người đâu!"
Không đợi cô ta nói xong, Vương Tiểu Lỗi đột nhiên hét lớn một tiếng, hai người đàn ông mặc âu phục dáng người cường tráng lập tức đẩy cửa xông vào.

Cuối cùng dưới ánh mắt ra hiệu của Vương Tiểu Lỗi, một người mạnh mẽ đè chặt Tôn Bình lại, một người khác thì điên cuồng tát vào mặt cô ta, vả lại mỗi một cái tát đều là lấy đà từ rất xa rồi trút xuống.


Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Rất nhanh, khuôn mặt Tôn Bình đã bị quất sưng thành đầu heo, cuối cùng vẫn là Cung Vũ thấy không đành lòng nên đã mở miệng xin tha giúp cô ta, khi này hai người đàn ông kia mới chịu dừng tay, sau đó kéo cô ta ra ngoài y như kéo xác chó chết ra.

Kế đó, Vương Tiểu Lỗi cười cười chủ động bưng một chén rượu đi tới trước mặt Cung Vũ.

"Cung Vũ tiểu thư, vết thương trên mặt cô không nghiêm trọng chứ?"
Thấy đối phương đưa tay tới muốn sờ mặt mình, Cung Vũ vội vàng lùi một bước, lịch sự lắc đầu.

"Không có gì đáng ngại, cám ơn Vương tổng quan tâm."
Vương Tiểu Lỗi sờ hụt nhưng cũng không tức giận, cười thu tay lại nói: "Gọi Vương tổng thì xa cách quá, sau này cô cứ gọi tôi là anh Vương, hoặc là Tiểu Lỗi đều được.”
Xôn xao!
Mọi người nghe vậy thì thầm ồ lên!
Vương Tiểu Lỗi nói như vậy đã biểu đạt tâm ý rất rõ ràng.


Anh ta đã coi trọng Cung Vũ rồi!
Hơn nữa còn có chủ động theo đuổi cô ấy!
Thân là thiếu đông gia của truyền thông Thiên Ngu, Vương đại thiếu gia luôn là người rất đào hoa, nhưng từ trước đến nay đều chỉ có phụ nữ đuổi theo anh ta, chưa bao giờ thấy anh ta chủ động đuổi theo phụ nữ đâu?
Cung Vũ này thật là tốt số!
Cựu Giám đốc Thất Tinh thấy Cung Vũ còn ngây ngốc không nói lời nào thì vội vàng nháy mắt với cô, nhanh nhảu nói: "Cung Vũ, mau chào hỏi, kính rượu cho Vương thiếu đi!"
Cung Vũ nghe vậy thì hơi gật đầu, khẽ kêu một tiếng anh Vương, sau đó lại bưng ly rượu lên cụng một cái với ly rượu của Vương Tiểu Lỗi, rồi uống một hơi cạn sạch hết rượu trong ly.

"Ha ha, được lắm."
"Xem ra nữ thần Cung Vũ của chúng ta không chỉ có giá trị nhan sắc cao mà tửu lượng cũng không thấp đâu."
Vương Tiểu Lỗi khen ngợi, cũng uống cạn ly rượu, sau đó phất phất tay ý bảo tiếp tục tiệc rượu, anh ta thì vẫn luôn đứng bên cạnh Cung Vũ, vừa uống rượu vừa trò chuyện.

Đầu tiên là trò chuyện về mấy chuyện tài nguyên trong giới, có thể thấy được Cung Vũ không chút hứng thú với chuyện này lắm, chỉ trả lời một hai câu ứng phó cho qua.

"Mẹ nó, cô gái này không quan tâm thật hay là đang giả bộ bổn thiếu gia đấy?"
Trong lòng Vương Tiểu Lỗi thầm nghĩ, suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Gần đây truyền thông Thiên Ngu chúng tôi đang xây dựng kế hoạch đào tạo siêu sao, giúp đỡ các nữ minh tinh đã có danh tiếng thu hút nhiều sự quan tâm hơn, đưa họ trở thành siêu cấp siêu sao.”
"Bổn thiếu gia cảm thấy, cô là người rất thích hợp."
Nếu cô không quan tâm đến tài nguyên trong giới thì ít nhất, là một nữ idol nổi tiếng, cô cũng nên quan tâm đến lượng fan hâm mộ chứ?
Nhưng rất nhanh, Vương Tiểu Lỗi lại phải thất vọng.

"Cám ơn anh Vương đã xem trọng."
"Nhưng mà tôi cũng mới vào giới giải trí không lâu, còn rất thiếu sót trong phương diện diễn xuất, cho nên tôi vẫn hy vọng sau này có thể dành nhiều thời gian hơn cho việc rèn luyện diễn xuất."
Mẹ kiếp?

Cô là minh tinh lưu lượng, vốn có thể dựa vào mặt dựa vào bán mông để nổi tiếng nhanh chóng, mắc gì phải dựa vào khả năng diễn xuất chứ?
Có giỡn không vậy?
Tuy nói có chút hoài nghi lời nói của Cung Vũ có thật lòng hay không, nhưng Vương Tiểu Lỗi vẫn nhẫn nại, nói hùa theo ý cô nói: "Được, không thành vấn đề.”
"Vậy tôi cũng quen biết không ít đạo diễn nổi tiếng, khi nào cần có thể nhờ họ sắp xếp ít vai diễn cho cô, tự mình giảng dạy, chờ sau khi cô thật sự trở thành diễn viên phái thực lực, tôi sẽ toàn lực đưa cô đi Hollywood."
"Thế nào?"
Vậy đã đủ làm cô động tâm rồi chứ?
Nhưng nhìn lại Cung Vũ, trên mặt cô ấy vẫn duy trì một nụ cười chuyên nghiệp: "Cảm ơn anh Vương lần nữa, nhưng chuyện sau này, để sau này nói sau đi.”
Vương Tiểu Lỗi: "..."
Nếu cô là nữ minh tinh bình thường thì anh ta đã sớm tát một cái cho tỉnh rồi đấy!
Nhưng đối mặt với gương mặt xinh đẹp thoát tục của Cung Vũ, gương mặt thuần khiết của khách nhân anh ta thật sự không xuống tay được, chỉ đành nhịn xuống, nâng ly.

"Nào, cạn ly."
Nói xong, liền ngửa đầu uống hết ly rượu, nhưng lúc này Cung Vũ lại lộ vẻ khó xử che miệng ly.

"Xin lỗi anh Vương, em thật sự uống hết nổi rồi, không thể uống nữa."
Nghe vậy, Vương Tiểu Lỗi bị sặc đến mức xém chút phun hết ngụm rượu vừa uống ra ngoài!
Nhưng mà trong lòng vẫn cố gắng giải thích thay Cung Vũ, tửu lượng kém, là phụ nữ tốt!
Sau đó anh ta nhìn lướt qua dòng người qua lại tấp nập không biết xấu hổ, mỉm cười đưa tay về phía Cung Vũ: "Cung Vũ tiểu thư, có thể nể mặt nhảy một điệu với tôi không?”
"Cái này..."
Cung Vũ vẫn bày vẻ khó xử, áy náy nói: "Xin lỗi anh Vương, tôi đã có vị hôn phu rồi, cho nên..."
"Không tiện khiêu vũ với những người khác giới khác.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi