TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 216

Cô té ngã trên mặt đất và phun một ngụm máu đen. Trông cô vô cùng chật vật, quần áo rách tả tơi. Phần ngực hoàn toàn bị xé rách để lộ ra chiếc áo ngực ren màu đen ôm sát người cùng với cặp đùi trắng như tuyết.

Sắc mặt của cô đen sạm, rõ ràng đã bị trúng độc.

Mới đối mặt một lần đã bị thương nặng!

Sắc mặt của Trâu Lâm cùng với 10 người khác đều tái nhợt, hoàn toàn không có tinh thần chiến đấu.

Cùng lúc đó, tại tầng 2 của trang viên.

“Anh, có phải người xấu đang đánh nhau với vị tiểu thư xinh đẹp ở dưới tầng không? Ồn ào quá…”

“Lương Siêu, anh đi xuống xem thử đi, có thể giúp đỡ bọn họ một chút. Nếu không Nghiên Nghiên sẽ ngủ không ngon.”

“Anh rể, đợi một chút rồi hãy xuống. Lúc trước, những người đó dám khinh thường anh, cứ để bọn họ chịu khổ một chút đã.”

“…”

Lương Siêu cầm di động lên, hắn há miệng ngáp một cái rồi thở dài một hơi.

“Được rồi, sau khi tỉnh ngủ thì tôi sẽ xuống một chút.”

Dưới đại sảnh tầng 1 của trang viên.

“Ha ha…”

“Cô nhóc, cô còn thủ đoạn gì muốn đối phó với tôi đây? Cứ dùng đi.”

Lỗ Trì vừa cười vừa đi về phía Hạ Tử Yên.

Hạ Tử Yên ôm ngực đau đớn, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập sự tự giễu và buồn bã.

Đến bây giờ cô mới hiểu lời khuyên của ông nội là không được gặp Lỗ Trì chính xác tới mức nào…

Sau đó, cô vội vàng nhìn về phía mười mấy người đồng bạn, cố nén đau đớn run giọng nói: “Mọi người, mọi người mau dẫn Trâu tiểu thư đi đi! Tôi sẽ cố gắng giữ chân ông ta.”

“Mọi người, mọi người cứ đi đi…”

“Sau khi trở về, giúp tôi nói với ông nội rằng xin cho phép tôi được tự quyết định lần cuối cùng. Sau này, tôi không thể, không thể chăm sóc ông đến cuối đời được nữa, cháu gái bất hiếu…”

“Hừ…”

Lỗ Trì lạnh lùng nói: “Đến bản thân còn lo chưa xong mà còn muốn lo cho người khác? Hôm nay, tất cả các người đều phải chết ở đây!”

“Còn về di ngôn này của cô, nếu như ngày nào đó có cơ hội thì tôi sẽ tự đi truyền đạt tới chỗ lão già Hạ Tam Hải kia. Nói không chừng, tôi còn tiễn ông ta đi đoàn tụ với cô nữa đấy, ha ha…”

Sau trận cười quái dị, Lỗ Trì lập tức thực hiện động tác kết ấn kỳ quái nào đó khống chế mà sương đen kì dị chậm rãi tới gần Hạ Tử Yên. Trong màn sương đen còn phát ra tiếng “vù vù” đầy kỳ dị.

“Cô bé, thật ra tôi đã để mắt tới cô từ lâu rồi. Trong máu thịt của cô có một mùi rất đặc biệt, đáng tiếc trước đó cô cứ ở mãi Trấn Giang khiến cho tôi không có cơ hội ra tay. Vất vả lắm tôi mới tìm được cơ hội tốt như hôm nay.”

Nói xong, Lỗ Trì nhắm mắt lại, trên mặt lộ vẻ hưởng thụ.

“Nghe thấy không? Bảo bối của tôi vô cùng hưng phấn khi ngửi thấy mùi máu thịt của cô đấy.”

“Chỉ cần có thể cắn nuốt được máu thịt của cô, chắc hẳn tôi có thể tạo ra một Cổ Hoàng nhỉ? Đến lúc đó, thực lực của tôi…”

“Ha ha ha!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi