TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 360

Mộ Khuynh Tuyết liếc nhìn Lương Siêu, cũng không nói gì và nhờ người đấu giá lô thứ hai.

Giá khởi điểm cho cánh hoa Hàn Linh vẫn là 1000 vạn, cánh hoa Hàn Linh nhìn trong suốt như thủy tinh kia khiến Lương Nghiên vừa yêu thích vừa mong chờ, sau đó nhìn Lương Siêu với đôi mắt long lanh háo hức.

Thấy vậy, Lương Siêu cười vỗ nhẹ vào cái đầu nhỏ của cô bé, ngay lập tức tăng giá lên 2000 vạn.

Vì đứa em gái bảo bối đã thích nó, vậy hắn phải đấu giá được nó.

Mọi người thấy thế, sau khi suy nghĩ một chút liền không hề tranh với hắn, hiện nay cái danh tiếng của bác sĩ thần kỳ của Lương Siêu đã lan rộng khắp Trấn Giang, mà các ông trùm kinh doanh ở đây là điều sợ nhất là cái chết, vì vậy không ai sẽ ngu ngốc đến mức xúc phạm một thiên tài thầy thuốc chữa bách bệnh nan y chỉ vì một cây hoa.

Mộ Khuynh Tuyết nhìn xung quanh khán giả và mỉm cười với Lương Siêu khi thấy không có ai giơ tấm bảng, lập tức giơ búa đấu giá lên: “2000 vạn lần một.”

“2000 vạn lần hai.”

“2000 vạn…”

“2500 vạn.”

Đột nhiên một tiếng không biết ở đâu truyền tới khiến Mộ Khuynh Tuyết đang định gõ chiếc chùy đấu giá lại lần nữa dừng giữa không trung, mọi người nghe tiếng nhìn lại thấy Bạch Vân Hi đang cầm tấm biển liền lắc đầu cười khổ.

Xem ra, cậu thiếu gia họ Bạch này hôm nay quyết tâm muốn găng với Lương Siêu rồi.

“Mẹ nó

Ngay sau khi Lương Siêu lẩm bẩm chửi rủa, Liễu Băng Khanh đột nhiên giơ thẻ của mình lên.

5000 vạn!

Không chỉ những người có mặt ở đây, mà ngay cả Lương Siêu cũng đột nhiên bị sốc.

Nữ tổng giám đốc hào phóng đã ra tay quả thực không giống người thường

Sau khi gọi giá xong, Liễu Băng Khanh nhìn Bạch Vân Hi ủ rũ không tiếp tục theo giá, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý ngạo nghễ: “Không phải anh rất giàu sao? Tiếp tục theo đi?”

“Tôi muốn xem xem cái tảng đá nhà anh hôm nay có thể tạo nên bao nhiêu chấn động.”

“Hừ.”

Bạch Vân Hi hừ lạnh một tiếng, nhưng sau khi suy nghĩ một chút cũng không có ý định tăng giá nữa.

Hôm nay anh ta tới đây là vì lô hàng cuối cùng, những cánh hoa Hàn Linh này đối với anh ta là vô dụng, cũng không đáng để lãng phí quá nhiều tiền, đành chịu đựng một chút vậy.

“Lương Siêu, trước đó thì mày dựa vào mấy tên thương nhân phố phường kia, bây giờ lại dựa vào phụ nữ, không biết hai ngày sau mày có thể dựa vào ai khác trong cuộc thi cấp tỉnh để giành quán quân.”

Sau khi nghe điều này, Lương Siêu không hề khó chịu, thậm chí còn trả lời bằng một giọng điệu đồng cảm.

“Thằng nghèo hèn như mày, không có tiền theo thì cứ nói không có tiền theo, hoặc là ngậm chặt miệng như bị câm là được, chứ lấy đâu ra nhiều chuyện vớ vẩn như vậy chứ?”

“Làm người không phải lúc nào cũng phải thắng được, mà nhiều lúc thua cũng phải phục, mày hiểu không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi