TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 367

Một lát sau, thấy hai người Hạ Tử Yên và Liễu Băng Khanh ném ánh mắt như muốn giết người tới mình thì mới nhận ra.

Mẹ nó, mình bị Mộ Khuynh Tuyết này chơi đùa!

“Lương Siêu!”

Hạ Tử Yên hét lớn một tiếng sau đó bắt lấy cổ áo Lương Siêu.

“Nói đi! Anh đã hứa với người phụ nữ đó điều gì!”

“Rõ ràng đã có nhiều vị hôn thê như vậy rồi mà anh còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài! Anh có tin tôi và Băng Khanh trực tiếp chặt bỏ cái cần duy trì nồi giống của anh không!”

Lương Siêu đau khổ nhếch miệng đáp: “Cái này, cô bình tĩnh một chút được không?”

“Còn nữa, Băng Khanh cũng đâu có bạo lực như cô, mấy chuyện làm người ta đoạn tử tuyệt tôn như vậy không phải cách làm của cô ấy.”

Nghe vậy, mí mắt Liễu Băng Khanh rũ xuống, nhẹ nhàng nói: “Thật sự là làm vậy có chút bạo lực, nhưng mà lúc trước tôi có tìm ra một cách làm không cần tác động vật lý.”

“Nếu như anh không thành thật khai báo, tôi thấy mình có thể cho anh thử một lần.”

Hít!

Lương Siêu hít một hơi khí lạnh, thứ trong đũng quần cũng lập tức căng thẳng.

Cô tìm hiểu mấy cái đó làm gì?

Con ong độc nhất ở đuôi, đàn bà độc nhất ởi tấm lòng.

Lời này, quả thật không sai!

“E hèm…”

“Mọi người bình tĩnh lại đi. Kỳ thật cũng không có gì nghiêm trọng. Sau đó Mộ Khuynh Tuyết nói, trong nhà cô ấy có một bậc trưởng bối mắc bệnh nan y nằm liệt giường đã lâu. Nghe nói tôi có y thuật cao minh, nên cô ấy muốn mời tôi đến khám và chữa trị cho trưởng bối của cô ta.”

Hạ Tử Yên đã rất ngạc nhiên khi nghe điều này.

“Thực sự cũng chỉ đơn giản như vậy?”

“Ừ, chỉ đơn giản vậy thôi.”

“Tôi sở dĩ đồng ý nhanh như vậy, hoàn toàn là bởi vì buổi đấu giá hôm nay cô ấy bán cho tôi một cái ân tình.”

“Ân tình?”

Liễu Băng Khanh cau mày, sau khi suy nghĩ một lúc, cô mới hiểu ra và nói: “Ý của anh là, cuối cùng cô ta nhìn ra rằng anh không muốn món pháp khí cổ kiếm kia, vì vậy cô ta đã giúp anh lừa gạt Bạch thiếu gia. Lại để Bạch thiếu gia coi tiền như rác.”

Sau khi nghe điều này, Lương Siêu thở phào nhẹ nhõm và giơ ngón tay cái lên.

“Ừ, ý chính là như vậy.”

“Vẫn là Băng Khanh cô thông minh, cái gì cũng biết, không giống một số người…”

Cảm nhận được ánh mắt Hạ Tử Yên lạnh lùng, Lương Siêu không có tiếp tục nói chuyện nữa, vừa lúc đồ ăn đã dọn lên, hắn vội vàng mời mọi người dùng bữa, coi như để thay đổi chủ đề trước đó.

Mà sau khi nhìn thấy khả năng của Mộ Khuynh Tuyết, hắn cũng âm thầm hạ quyết tâm, chữa trị cho trưởng bối của cô ta xong sẽ chuồn ngay, trốn càng xa càng tốt.

Chỉ vài ba câu có thể làm nội tâm trở nên hỗn loạn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi