TRUYỀN NHÂN THIÊN Y


Nửa giờ sau, Lương Nghiên mơ mơ màng màng đi vào phòng khách, nhìn mười thùng tiền giấy đỏ kia rồi khẽ ồ lên một tiếng.
"Anh ơi, anh kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy ạ?"
"A, vừa chữa bệnh cho một ông lão."
Sau đó Lương Siêu bỏ số tiền này vào thẻ rồi lại đi châm cứu cho Liễu Băng Khanh.
Nghe nói Lương Siêu muốn đi tìm Liễu Băng Khanh, Lương Nghiên cũng nhảy nhảy nhót nhót đòi đi theo, mà hai anh em vừa ra cửa thì đã nhìn thấy Sở Diệu Y cười tủm tỉm đi tới.
"Sư phụ, anh muốn đi đâu vậy?"
Nghe thấy xưng hô này, Lương Siêu trợn trắng mắt.
"Gọi tên tôi là được rồi, tôi không nhận đồ đệ."
"Vậy được rồi." Sở Diệu Y bĩu môi: "Anh có thể dời chuyện của mình lại không, hôm nay em cố ý tới tìm anh để học công phu."
"Anh nhìn xem, em đã thay xong quần áo luyện công rồi, nói thế nào anh cũng phải dạy em hai chiêu, không thể để em tay không trở về đúng không?"
"Được rồi."
Lương Siêu đồng ý, đầu tiên là bảo Sở Diệu Y đánh ra một bộ quyền, sau đó tiến hành chỉ đạo mỗi một động tác của cô ấy ngay hiện trường.
Chát!
Hắn tát một cái vào mông Sở Diệu Y.
"Cái mông quá vểnh, cô đang luyện võ hay khiêu vũ thế? Thu lại!"
Chát!
Một cái tát lại chụp vào vòng eo của Sở Diệu Y, nói: "Lực eo không đúng, toàn bộ lực bộc phát của nắm đấm là nhờ vào eo, nhất định phải đột nhiên phát lực mới được."
Lúng túng hơn là thỉnh thoảng hắn còn nhấn nhấn lên ngực Sở Diệu Y...

"Ngực của cô rụt lại như vậy làm gì?"
"Tinh túy của chiêu này chính là khí thế, ưỡn ngực lên cho tôi!"
"..."
Tuy chỉ luyện nửa giờ, nhưng Sở Diệu Y lại cảm thấy như trải qua nửa thế kỷ, thậm chí còn hoài nghi có phải Lương Siêu này đang mượn cơ hội chấm mút đụng chạm hay không!
Khi nhìn thấy hắn đưa tay muốn sờ bắp đùi của mình, Sở Diệu Y vội vàng lui lại.
"Này, anh quá đáng rồi đấy!"
"Không sờ toàn thân trên dưới của tôi một lần thì anh không bỏ qua à!"
Lương Siêu: "..."
Tôi thật lòng dạy cô luyện võ, cô lại coi tôi là lưu manh?
Chẳng qua hắn cũng lười giải thích, phất phất tay và nói: "Đánh lại bộ quyền theo cách tôi nói trước đó xem, nhìn xem có cảm giác khác biệt gì không."
Sở Diệu Y nửa tin nửa ngờ, bày tư thế rồi lập tức bắt đầu hoạt động, nhất thời đã giảm đi rất nhiều chiêu thức sáo rỗng, có thêm chút khí thế bén nhọn.
Rất nhanh, cả bộ quyền đã được cô ấy đánh ra thật mãnh liệt, Lương Nghiên đứng bên cạnh liên tục vỗ tay bảo hay: "Chị gái xinh đẹp thật là lợi hại! Rất ngầu!"
Mấy phút sau, Sở Diệu Y dừng lại, khuôn mặt đỏ bừng, kích động mà nhìn Lương Siêu.
"Lần này cảm giác bộ quyền đạ trở nên thực dụng hơn, cả sức lực của em cũng bất giác tăng lên không ít! Hiện tại em có thể hoàn toàn đánh bại em của trước đó!"
"Lương Siêu thật là lợi hại! Em muốn nữa!"
Nghe xong lời này, Lương Siêu trực tiếp bị nước bọt làm cho sặc một hơi, không nói mà nhìn Sở Diệu Y.
Phụ nữ tập võ rất là hung hãn...
Rất nhanh Sở Diệu Y cũng ý thức được nghĩa khác trong lời nói của mình, đỏ mặt mà vội vàng giải thích: "Cái kia, anh đừng hiểu lầm!"
"Ý của em là còn muốn anh dạy em!"
"A, biết rồi, biết rồi..."
"Chẳng qua hôm nay tôi dừng ở đây trước, chờ sau này tôi rảnh rồi tính."
Nói xong, Lương Siêu ôm lấy Lương Nghiên rồi vội vàng rời đi, Sở Diệu Y thấy thế thì trợn trắng mắt.
"Một người đàn ông mà sao da mặt mỏng hơn con gái như em nữa? Có cần thế không!"
Cô ấy lau vệt mồ hôi, dừng lại một lát rồi bắt đầu luyện tập.

Thật vất vả mới học được hai chiêu, phải mau thừa dịp còn nóng để rèn sắt, gia cố một chút mới được.
Biệt thự Liễu gia.
Hai anh em vừa tới thì Lương Nghiên đã bị Liễu Huy Hoàng ôm đi chơi, cũng không biết tại sao, cả Liễu Băng Loan ở nhà nghỉ ngơi cũng rất chào đón cô bé này, vừa đút đồ ăn vặt vừa chơi đùa với cô, thật sự là quên cả trời đất.
Lương Siêu lên lầu, vừa vào phòng Liễu Băng Khanh thì mày kiếm không khỏi nhướng lên.

Hơi lạnh trong không khí thật mãnh liệt, chỉ sợ bệnh tình của Liễu Băng Khanh lại tăng thêm.
"Đến rồi?"

"Ừm." Lương Siêu gật gật đầu, lập tức bắt mạch qua Huyền Ti, mà kết quả cũng không nằm ngoài suy đoán của hắn.
Liễu Băng Khanh nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy hắn lộ ra vẻ mặt nặng nề thì khẽ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Là tình trạng của tôi không ổn sao?"
Lương Siêu không nói gì, trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Nếu như tôi đoán không sai, trước đó chắc cô từng chịu kích động mãnh liệt ở phương diện tình cảm?"
"Mà gần đây loại kích động này lại xuất hiện, đúng không?"
Soạt!
Sắc mặt Liễu Băng Khanh lập tức phát lạnh, Lương Siêu thấy thế vội vàng đổi chủ đề: "Được rồi, không nói đến những chuyện này."
"Tôi đề nghị cô ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian, bỏ di động đi, đừng suy nghĩ, đừng nghe, cũng đừng nhìn cái gì nữa, hơn nữa..."
Tiếng nói của Lương Siêu đột nhiên trầm xuống: "Hôm nay tôi không thể cách không mà châm cứu nữa, nhất định phải châm sát người, xoa bóp."
"Cô đừng hiểu lầm, tôi hoàn toàn không có ý mạo phạm, chỉ đơn thuần là suy xét cho bệnh tình của cô thôi."
Thân thể Liễu Băng Khanh khẽ run lên, sau đó khẽ gật đầu một cái, ừ một tiếng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Lần trị liệu này cần đến thời gian đặc biệt dài.

Cùng lúc đó, bên ngoài biệt thự của Lương Siêu, Sở Diệu Y luyện thêm một lần rồi dừng lại, đột nhiên nghe sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ.
"Diệu Y, mấy tháng không gặp, không ngờ công phu của cô lại tiến bộ không ít, có điều sức lực vẫn có vẻ không đủ."
Sở Diệu Y nhìn lại nơi phát ra tiếng động, nhìn thấy thanh niên mặc một bộ áo trắng thì gương mặt xinh đẹp của cô ấy lập tức xụ xuống.
Người này chính là hội trưởng truyền kỳ của câu lạc bộ TaeKwonDo đại học Thiên Hải, Từ Thiên.
"Không phải anh ra nước ngoài tranh tài à, sao trở về rồi?"
Từ Thiên cười cười: "Đấu xong thì về, nhưng thật ra trong lần tranh giải TaeKwonDo cấp thanh niên thế giới này cũng gặp được mấy đối thủ không tệ."
"Hứ." Sở Diệu Y khinh thường cười một tiếng: "Đánh không lại người ta thì cứ nói đánh không lại, tôi phiền nhất chính là bộ mặt rõ ràng không giỏi giang bằng ai mà cứ muốn giả ngầu."
"Ồ? Vậy sao?" Từ Thiên cười cổ quái một tiếng, sau đó lập tức móc ra một cái cúp quán quân.
Thấy Sở Diệu Y có chút sững sờ, anh ta lại cười lộ ra nguyên hàm răng trắng: "Đáng tiếc, mấy đối thủ kia không tệ nhưng vẫn thiếu một chút nữa, đều bị tôi đánh chết rồi."
Đánh, đánh chết?!

Sở Diệu Y đột nhiên rùng mình một cái.
Hình như cái tên này trở nên càng tàn bạo...
...
Tận nửa giờ sau, Lương Siêu mới lau mồ hôi đi ra từ gian phòng, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu tính toán.

Theo tình huống hiện tại của Liễu Băng Khanh thì nhất định phải mau chóng dùng thuốc mạnh để trị.
Mà trong loại thuốc mạnh này có một thuốc dẫn hơi hiếm thấy tên là U Linh Thảo, nhất định phải lập tức chuẩn bị mới được.
"Tiểu Mặc, ra rồi à?"
"Tình hình của Băng Khanh thế nào? Có chuyển biến tốt không?"
"Ừm, tốt hơn nhiều."
Lương Siêu đáp lại một câu, cũng không nhiều lời mà đã muốn dẫn Lương Nghiên đi.

Nhưng con bé đã chơi quá vui hoàn toàn không muốn đi, còn nói muốn ở lại Liễu gia hai ngày.
Thấy bọn người Liễu Huy Hoàng, Liễu Băng Loan rất chào đón Lương Nghiên, Lương Siêu ngẫm nghĩ một chút rồi cũng không ép buộc cô bé, chỉ một mình trở về.
Nhưng vừa tới nhà thì hắn đã nhìn thấy cửa chính lại bị đá nát.
Đi vào xem, chỉ thấy một thanh niên áo trắng ngồi trên ghế sa lon, hai chân nâng cao gác lên bàn trà, đang vuốt ve một cái cúp.
Nhìn bộ dạng này rất gợi đòn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi