TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 535

“Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy!”

Mộ Liên Y ôm đầu kêu lên, nhất thời cô ta cảm thấy da đầu tê dại!

Suốt mấy năm qua, cô ta hèn mọn làm việc vì Mộ gia giống như một con chó, dốc hết sức hoàn thành mọi nhiệm vụ do gia tộc sắp đặt.

Nói đi nói lại cũng là chỉ vì gìn giữ danh tiếng cô ba của Mộ gia, để có thể lên mặt với người khác!

Đến cuối cùng, gia tộc lại trục xuất cô ta chỉ vì cô ta không làm được việc?

“Tuy chúng tôi không rõ cô đã làm gì nhưng chắc trong lòng cô hiểu rõ vô cùng.”

“Miller đại sư là người bảo hộ cho gia tộc, vậy mà cô cũng dám đắc tội với ngài ấy. Hừ, cô thật sự cho rằng địa vị của cô ba trong gia tộc này cao lắm phải không?”

“Cái gì?”

“Đắc tội với Miller đại sư?”

Mộ Liên Y lại càng thêm rối rắm, ngay trong lúc cô ta còn đang bối rối, vị đại sư họ Lôi nói tiếp: “Đúng rồi, ngay cả mẹ của cô cũng đã bị trục xuất khỏi Mộ gia rồi.”

“Nghe nói bây giờ bà ta đang đi ăn xin ở dưới gầm cầu nên tốt nhất là cô quay về đưa bà ta đi. Nếu không lại cùng đường tới mức đi bán mông thì lại ảnh hưởng tới danh tiếng của Mộ gia.”

“Còn về phần tro cốt của ba cô. Đúng như lời cô nói, quả thực gia tộc có đưa cho tôi mang tới cho cô nhưng vì cảm thấy xui xẻo nên không mang tới đây.”

“Thế nhưng tôi lại không tìm một bãi tha ma nào đấy để vứt như cô tưởng tượng, vì quá phiền nên tôi đã ném đại xuống cống thoát nước nào đấy rồi.”

“Cho nên sau này cô có muốn tìm cũng không thể tìm được đâu.”

Mộ Liên Y lảo đảo lui về phía sau vài bước. Đào Khiêm nhìn thấy cảnh này cũng muốn giúp một tay nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, gã ta vẫn thu tay lại để mặc cho Mộ Liên Y ngồi thẫn thờ dưới đất.

Hết tin xấu này tới tin xấu khác không ngừng đả kích khiến cho tâm lý của Mộ Liên Y hoàn toàn suy sụp, cô ta không ngừng kêu gào ầm ĩ.

“A!”

“A a a!”

“Vì sao, rốt cuộc là vì sao!”

“Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì, vì sao các người lại đối xử với tôi như vậy! Ba! Mẹ! A a a…”

Mộ Khuynh Tuyết: “…”

Cô ấy cũng ngơ ngác trước tình huống này.

Nội dung vở kịch này cũng đảo chiều nhanh quá đi?

Quả thực đảo ngược với vận tốc ánh sáng!

Tuy nhiên cô ấy lại cảm thấy tất cả chuyện này chắc chắn có liên quan với Lương Siêu.

Khi cô quay lại nhìn thì thấy Lương Siêu đang ngồi vắt chéo chân, dùng tăm ngoáy răng nói: “Vở kịch này vẫn còn chưa đủ đặc sắc nhỉ?”

“Dù sao tên kia cũng sinh ra ở nước ngoài nên chắc hẳn địa vị cũng không thấp nhỉ? Lẽ nào không có giải thưởng gì hay sao?”

Như này…

Còn chưa đủ đặc sắc hay sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi