TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 553

“Ừ.”

Lương Siêu gật đầu, Lăng Vũ chép miệng một cái rồi ai thán mà an ủi hắn.

“Cậu cũng thật đáng thương, cũng coi như là có số mệnh không tốt.”

“Có điều, từ xưa đến nay người làm chuyện lớn làm gì có ai mà không phải trải qua sự rèn luyện đầy cực khổ chứ, cứ nghĩ thoáng ra, chuyện này không đẩy ta vào ngõ cụt được.”

“Ừ.”

Ngoài miệng Lương Siêu đáp lại, nhưng bắt đầu uống hết bình này đến bình khác, cuối cùng ngã quỵ xuống đất như bùn, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn, uống bao nhiêu cũng không say, sầu càng nặng hơn.

Nửa giờ sau.

Lương Siêu lúc này người toàn nồng nặc mùi rượu đã không còn hứng thú uống thềm nữa, hắn chậm rãi đứng dậy cáo từ, để mặc Khương Nhu nãy giờ vẫn đang chờ ở bên ngoài đình viện đỡ mình rời đi.

Một lát sau.

Lăng Vũ ngồi dưới đất thở dài một tiếng, đứng dậy vỗ mông đang định trở về phòng nghỉ ngơi, lại đột nhiên nhướng mày liếc nhìn cánh cửa khép hờ.

“Nếu đã tới rồi thì vào đi.”

Vừa dứt lời, một thanh niên đội nón lá trúc, tay cầm một cây rìu dài hơn một mét chậm rãi đi vào, đầu tiên là khom người hành lễ, sau đó liền đi thẳng vào chủ đề, hỏi: “Lão Lăng, người mà ông vừa mời đến làm khách kia vừa xuất thủ đánh bị thương em trai tôi, giờ hắn đang ở đâu?”

Lăng lão bĩu môi cười và chỉ vào cửa: “Người đã sớm rời đi bằng cửa sau, bây giờ phòng chừng đã gần về đến nhà rồi.”

Thẩm Động ngay lập tức cau mày khi nghe những lời đó.

Gã ta quay người và rời đi mà không nói gì, nhưng Lăng Vũ đột nhiên ngăn gã ta lại.

“Thẩm Động, nể tình tôi và sư phụ của cậu cũng coi là có chút giao tình, lão phu khuyên cậu một câu.”

“Tên tiểu tử kia hiện tại đang rất khó chịu, cực kỳ phiền muộn, cậu tốt nhất đừng chủ động chọc giận nó, nếu không hai chữ Điên Phủ mà cậu đang cõng kia sợ rằng sau này sẽ không điên nổi nữa đâu.

“Hừ.”

Sau khi hừ nhẹ một cái, Thẩm Động không quay đầu lại bình tĩnh nói: “Cám ơn Lăng lão nhắc nhở, có điều trước giờ tôi luôn là người không tin tà đạo này nọ, cho nên giờ tên đó không vui thì ông đây cũng không dễ chịu gì.”

“Yo”

“Tiểu tử này, còn dám già mồm với tôi sao?”

Lăng Vũ nhướng mày, vốn định đánh vào mông tiểu tử này vài cái, nhưng rất nhanh lại đổi ý, chẳng thà tự mình động thủ, không bằng để tên nhóc kia làm giúp thì đỡ hơn.

Huống hồ với sức mạnh của Thẩm Động, hẳn là quá đủ để sử dụng như một nguồn giải tỏa áp lực và là một bao cát làm bằng thịt.

Nếu như phát huy tốt, nói không chừng còn nổ ra được một cuộc chiến cược được nhiều tiền.

Nghĩ vậy, Lăng Vũ mỉm cười.

“Được, nếu như cháu không nghe lời khuyên của ta thì chờ đến khi thằng nhóc Lương Siêu kia tới, ta sẽ thông báo cho cháu nhưng mà ta phải cảnh cáo cháu rằng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi