TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 683

Mấy giây trôi qua, dưới vô số ánh mắt kinh sợ, hung ác, một thanh niên gầy gò chậm rãi đi ra từ đống bụi bay mù mịt ngoài cổng.

“Chủ, chủ thượng!”

Thấy rõ người tới chính là Lương Siêu, Miller vui đến phát khóc, lại liên tục dập đầu mấy cái vang dội về hướng hắn.

“Ngài, ngài tới rồi! Nếu ngài đến chậm một bước thì nô tài thật sự sẽ bị ngài chơi chết! Hức hức…”

Lúc này, Thẩm Động, Mặc Vân cũng nhận ra Lương Siêu, Thẩm Động trừng lớn mắt kinh nghi lên tiếng: “Lương, Lương Siêu? Anh… Chỉ một mình anh đến?”

Lương Siêu cười cười với gã ta, khẽ nhún vai một cái rồi nói: “Không thì còn là ai? Đối phó với hạng giá áo túi cơm bọn này thì một mình tao đến đã rất để mắt bọn họ.”

Đám tinh anh Long Đường Thẩm Động nghe vậy thì im lặng, đều nhìn Lương Siêu như đang nhìn một thằng ngốc.

Có phải đầu óc tên này hỏng rồi không?

Mà Mặc Vân càng trực tiếp, hừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Không biết sống chết. Nhân lúc cậu còn chưa trúng Huyết Độc thì lập tức cút, có lẽ còn có thể nhặt được một cái mạng.”

Lương Siêu nhìn về phía Mặc Vân dùng cự kiếm chống đỡ thân thể mình, liên tục thở hổn hển, hồi tưởng lại tình cảnh trước đó lão này hà hiếp mình, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác rất hả giận thoải mái.

Ai cũng nói phong thủy luân chuyển, hôm nay đã trao đổi thân phận rồi.

Sau khi thầm nói trong bụng như vậy, Lương Siêu lập tức hả giận trêu chọc: “Ai u, ông già không biết xấu hổ này cũng có hôm nay sao? Trước đó không phải rất lợi hại sao? Rất biết hù người giả ngầu sao? Hiện tại sao thế này? Cả một đám đạo chính như vậy mà cũng làm ông lật thuyền?”

“Lương Siêu!”

Thẩm Động nghe không vô, che lấy lồng ng.ực đau đớn mà phẫn nộ quát: “Không cho phép anh bôi nhọ sỉ nhục gia sư như vậy! Anh…”

“Tôi cái gì? Tôi không bôi nhọ ông ta, tài nghệ của ông ta không bằng người là chuyện rõ như ban ngày, còn chuyện sỉ nhục ông ta thì đúng là tôi có ý này thật.”

“Thẩm Động, nhìn anh lộ ra bộ mặt không phục đó, có phải cảm thấy tôi không có tư cách sỉ nhục tên sư phụ không biết xấu hổ của anh à? Lát nữa nếu tôi diệt sạch bọn đạo chích này thì có phải có tư cách không?”

“Anh? Diệt sạch?”

Thẩm Động tức giận đến cười liên tục, không nói đến vua ma cà rồng có thực lực sánh ngang với Huyền Võ Giả cảnh giới Nguyên Anh, chỉ riêng mấy ma cà rồng cao cấp kia, tùy tiện xách ra một người cũng có thể đánh chết thằng nhãi Lương Siêu này!

“Lương Siêu, mày, mày quả thực không biết trời cao đất rộng! Tự tìm đường chết!”

Bị một thằng nhãi chỉ có thực lực Thiên Tượng gọi là bọn đạo chích, còn nói muốn diệt sạch phe mình, dù tính tình vua ma cà rồng tốt đến mấy cũng nhịn không được, huống chi tính tình của ông ta vốn cũng không tốt.

Ông ta nhìn về phía một ma cà rồng cao cấp sau lưng, lạnh lùng nói: “Marta, ngươi đi đi.”

“Giết thằng nhãi này trước, lại rút máu cả người của hắn ra để bản vương hưởng dụng, cuối cùng xoắn túi da, nội tạng và xương cốt cả người hắn nát thành mảnh vụn cho bản vương!”

“Thuộc hạ, tuân mệnh!” Ma cà rồng cao cấp nhận lệnh, lập tức nhếch miệng cười âm hiểm với Lương Siêu một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi