TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 712

Mộ Vân Thao hừ lạnh nói: “Tất cả đều bởi vì nội tạng của cô, thậm chí giác mạc cũng hoàn toàn phù hợp Đình Phong, nếu không cô cho rằng bổn gia chủ nguyện ý ghép nội tạng của kẻ khắc cả gia đình như cô lên người con tôi sao?”

“Tôi muốn hỏi là, tại sao lúc trước ông muốn hại cha mẹ tôi!”

Giọng điệu Mộ Khuynh Tuyết nhất thời nhắc gay gắt hơn, cắn chặt răng oán hận nhìn chằm chằm Mộ Vân Thao.

Nhắc lại chuyện cũ, Mộ Vân Thao không khỏi nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút cũng không giấu diếm gì nữa.

“Cũng bởi vì thiên phú kinh doanh của cha cô, khả năng quản lý và thao túng lòng người đều mạnh hơn tôi!”

“Bởi vì cha cô có thiên phú tu luyện, hơn nữa còn được một vị trưởng lão trong tổng bộ Võ Minh nhìn trúng, thậm chí còn muốn thu hắn ta làm đồ đệ!”

“Bởi vì mẹ cô lúc ấy khuynh thành tuyệt sắc, tôi nhiều lần muốn có được coi ta nhưng luôn bị cô ta từ chối.”

“Cho nên cả hai người bọn họ đều đáng chết!”

“Những lý do này, cô có hài lòng không?”

“Ông!”

Mộ Khuynh Tuyết nhất thời che ngực đau đớn, môi cũng bị cắn ra từng vết máu, thân thể mềm mại run rẩy chỉ vào Mộ Vân Thao: “Ông, đồ súc sinh!”

“Ông trời thật sự là bị mù rồi, tại sao vẫn chưa đánh chết kẻ vô sỉ như ông chứ!”

Mộ Vân Thao lại hừ một tiếng, vẻ mặt không kiên nhẫn phất phất tay, phân phó người a Mộ Khuynh Tuyết đến bệnh viện, lập tức chuẩn bị các loại thiết bị lấy nội tạng và giác mạc cấy ghép để cấy ghép.

Mà lòng Mộ Khuynh Tuyết đang bị Hồ Thiên Trì tự mình áp giải giờ này đang mang đầy hận ý, ý thức lâm vào tuyệt vọng vô tận.

“Kẽo kẹt…”

Cửa lớn của từ đường đột nhiên chậm rãi mở ra.

Tất cả mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy một thanh niên hai tay chấp sau lưng lửng thửng đi vào.

Đó chính là Lương Siêu.

Sau khi đi được hai bước, Lương Siêu nghe xong thì không nói gì mà nhìn Mộ Khuynh Tuyết, cố nén xúc động trào phúng mà nói: “Yên tâm đi, từ xưa đến nay thiện ác đều có nhân quả. Không phải là ông trời mắt mù, hôm nay, trời phạt sẽ giáng xuống đầu Mộ Vân Thao và toàn bộ Mộ gia.”

Mộ Khuynh Tuyết nghe vậy khẽ giật mình, miệng khẽ nhếch mấy lần, cuối cùng cũng nhắm lại, nhất thời không biết nói cái gì.

Mà Mộ Vân Thao lập tức nhíu chặt mày, trong ánh mắt nhìn về phía Lương Siêu còn mang theo sự lạnh lẽo khó hiểu, lập tức đưa mắt ra hiệu với Hồ Thiên Trì một cái.

Hồ Thiên Trì lập tức hiểu ý, nhe răng cười một tiếng rồi tạm thời buông Mộ Khuynh Tuyết ra, tiến lên hai bước và nói: “Thằng nhãi, tiểu tiện nhân này tự chui đầu vào lưới là muốn giữ mạng của mày, nhưng mày cũng quá không thức thời, lại dám chủ động tới cửa chịu chết!”

“Thật là đáng tiếc, lại phụ lòng tâm ý của tiểu tiện nhân này.”

Nghe xong, Lương Siêu không nói chữ nào, chỉ yên lặng nhìn Hồ Thiên Trì, trong mắt là sự trêu tức im lìm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi