TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 744

Chung Kình cầm lấy cây thương bạc bị thổi bay lại nhìn chằm chằm, cặp lông mày kiếm kia cũng chậm rãi nhăn lại, trên mặt lần đầu tiên hiện lên vẻ ngưng trọng.

“Thật đúng là…”

“Trở nên có chút thú vị rồi đấy.”

Một lúc sau.

Tiếng xé gió lạnh thấu xương nổi lên, cơ thể Lương Siêu trong nháy mắt bùng nổ với tốc độ không thua gì Chung Kình trước đó, tiếp theo hắn xuất hiện ngay sau lưng gã như một bóng ma.

Bắt đầu chuyển từ phòng ngự sang tấn công!

“Chuyện thú vị hơn còn ở phía sau!”

Cả người Chung Kình bỗng nhiên đơ cứng, một cái vung tay, trực tiếp ôm ngang thương bạc, chính xác ngăn lại quyền kia của Lương Siêu, nhưng chẳng may cũng bị đánh cho lảo đảo lui về phía trước mấy bước!

Sau đó, bóng hai người mang màu của bạc sáng, và ngọc lưu ly cùng lóe lên, trận chiến khốc liệt giữa hai người nhanh chóng bước vào giai đoạn căng nhất.

Bởi vì hai người họ chỉ tấn công mà không phòng thủ, nên họ chỉ tiến và không bao giờ lùi, dẫn đến kết quả là hai vết thương mà họ phải chịu ngày càng nghiêm trọng, ngày càng nhiều…

Chỉ trong hai đến ba phút, ánh sáng trên cơ thể hai người bắt đầu nhấp nháy dữ dội, đó là do bí pháp luyện thể của họ đã phải chịu quá nhiều tải trọng từ lực tấn công, giới hạn đang đến cực điểm …

“Bốp!”

Lương Siêu lại đấm mạnh vào ngực Chung Kình, và trong khi Chung Kình đang gầm lên một tiếng đau đớn và lùi lại, nhưng đồng thời cũng dữ dội rút lui, gã cũng lên thương nện vào vai Lương Siêu, khiến hắn đột nhiên nửa quỳ trên mặt đất, nửa người của hắn nhất thời tê dại, hắn cảm giác mình gần như bị giã thành từng mảnh…

Lúc này ở trên đài quan sát, cụ thể là chỗ ngồi của trưởng lão.

Nhìn hai kẻ điên đang chiến đấu trên võ đài bất chấp tính mạng kia, bọn họ cũng chỉ biết chép miệng.

“Hai tên điên đụng phải nhau, kết quả thật khó đo lường.”

“Hừ, nói vậy là không đúng rồi, đừng quên Chung Kình có tu vi ở mức xuất sắc, hơn nữa vẫn còn có một quân bài chưa dùng.”

“Đúng là Chung Kình có cách thật, nhưng ai có thể đảm bảo rằng tên tiểu tử Lương Siêu kia đã dùng hết mánh khóe của mình rồi chứ?”

“Haizz, bây giờ tôi muốn chúng ta hay là nên khuyên nhủ một chút đi, chứ cứ đấu đá vậy mãi thì hai đứa ngoài bị trọng thương ra sợ rằng chẳng còn kết quả nào nữa đâu.”

“…”

Chẳng mấy chốc, ba đến năm phút nữa trôi qua.

Có lẽ là do cả hai người Chung Kình và Lương Siêu đều có quá nhiều vết thương, nên khiến cho các thế tấn công của họ bắt đầu biến dạng.

Cuối cùng, sau khi chống lại đòn tấn công cuối cùng của nhau, họ đã mạnh mẽ lui về sau, cả hai người cách ra một khoảng cách lớn.

Ai cũng đều không di chuyển nữa, và đứng đối mặt với nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi