TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 806

Tiếp đó, hắn vội vàng đi tới bên giường rút hại cây ngân châm phong ấn hai huyệt đạo trên người Thượng Quan Nguyệt ra. Thấy Takeshita Sakura vẫn còn chưa đi, hắn tùy ý phất tay với vẻ mặt lạnh lùng.

“Cô có thể đi được rồi.”

“Khi quay trở về nhân tiện chuyển lời của tôi rằng nếu như muốn mang cô gái này đi thì hãy phái mấy cao thủ chân chính tới đây. Gặp phải những ninja dưới cấp chẳng đủ để dọa người như thế này, tôi cũng lười giết.”

Takeshita Sakura cắn đôi môi đỏ mọng, cô ta yên lặng gật đầu rồi xoay người rời đi.

Có điều vừa đi tới cửa, cô ta xoay người lại cúi đầu với Lương Siêu.

Sau khi tiễn hai người đi, Lương Siêu lập tức kiểm tra toàn thân Thượng Quan Nguyệt xem có bị thương chỗ nào hay không.

Hắn vừa kiểm tra vừa khiển trách: “Tôi đã nói với em là không được rời khỏi tầm mắt của tôi rồi mà.”

“Có phải vì chưa từng gặp phải người xấu nên em không thấy sợ đúng không?”

“Giờ em đã thấy chưa? Nguy hiểm rình rập xung quanh em!”

“Cũng may là hai người tấn công em hôm nay chỉ là thám thính. Nếu như đó là cao thủ chân chính thì tôi làm sao có thể tìm được em? Chẳng lẽ phải vượt biển khơi tới vương quốc Anh Đào hay sao!”

Thượng Quan Nguyệt bị mắng mà nhức hết cả đầu, cuối cùng cô ta nhào vào lòng Lương Siêu khóc lớn.

“Em, em sai rồi. Em xin lỗi…”

“Sau này, em không dám nữa! Oa…”

Trong lòng Lương Siêu mềm nhũn, chỉ lắc đầu không nói gì nữa.

Lá gan trước đây đâu rồi, có cảm giác giống y như Nghiên Nghiên vậy.

Hai mươi phút sau, hai người rời khỏi câu lạc bộ spa.

Khi đang định bắt taxi rời đi, một làn gió thơm ùa về phái bọn họ.

“Trời ơi!”

“Sao muộn như vậy mới ra? Tôi chờ anh nửa tiếng rồi đấy!”

Lương Siêu ngơ ngác nhìn cô gái xinh đẹp mặc áo nhung trắng trước mặt. Anh ngẩn người hỏi: “Này người đẹp, hai chúng ta có quen nhau sao?”

Nghe vậy, cô gái kia nhíu mày. Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ thất vọng.

“Tôi là người vừa được anh cứu khỏi đám ninja của vương quốc Anh Đào. Lẽ nào anh không nhớ tôi ư?”

“Lẽ nào anh mắc chứng mù mặt sao?”

“Ặc……”

Lâm Siêu lúc này mới nhớ lại, lúng túng gãi gãi đầu.

Vừa rồi trong phòng chỉ lo dùng ánh mắt quan sát thân thể của cô, cho nên cũng không để ý tới gương mặt, hiện tại xem ra thật đúng là rất xinh đẹp.

“Tôi không bị chứng mù mặt, chỉ là vừa rồi có chút thất thần cho nên không nhận ra thôi.”

“Ah.”

“Không sao!”

Mỹ nữ nhoẻn miệng cười, chỉ chỉ mặt Lâm Siêu: “Vừa rồi tôi ra tay hơi nặng, không đau chứ?”

“Chuyện nhỏ, không đau.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi