TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 810

Trong cơn giận dữ, Phương Lệ không khỏi tát Phương Vận một cái, nhưng rất nhanh liền hối hận, đưa tay muốn xoa xoa cho Phương Vận, lại bị Phương Vận né tránh.

“Anh, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng chạm vào một đầu ngón tay của em, hôm nay lại đánh em? !”

“Anh… Còn không phải bị em làm tức giận! Quan hệ giữa Lương Siêu và Diệp Khuynh Thành thật không rõ ràng, nói không chừng hai người đã sớm ở bên nhau, em cứ đi theo xem náo nhiệt làm gì?”

“Hai người bọn họ chưa kết hôn thì em còn có cơ hội.”

“Hừ, vậy anh phải nói cho em biết, hiện tại Lương Siêu có không chỉ một người phụ nữ. Hơn nữa hiện tại đều hẹn hò với bọn họ thì so?”

“Cái này… Thật sao?”

“Thật, không tin em có thể đi thăm dò.”

Thấy Phương Vận cau mày lại, rốt cục cũng hơi chần chờ, Phương Lệ mới xem như thở phào một hơi.

Còn không đợi hắn ta thở phào xong thì đã thấy ánh mắt của Phương Vận đột nhiên trở nên kiên định hơn trước đó, lắc đầu và nói: “Chỉ cần anh ấy chịu tiếp nhận em, vậy em không quan tâm những chuyện này. Trước mặt chân ái thì những cái đó đều không tính là gì.”

Phương Lệ: “…”

Giờ phút này, hắn ta chỉ cảm thấy phổi của mình sắp bị chọc giận nổ tung!

Hắn ta đứng sau lưng nhiều lần âm mưu muốn đưa Lương Siêu vào chỗ chết, nhưng kết quả như thế nào?

Không những không đạt thành mục đích, ngược lại còn mất luôn cả đứa em gái duy nhất!

Đứa em gái từ nhỏ đã được mình xem như hòn ngọc quý trên tay lại yêu cái tên bị mình coi là kẻ thù đến chết đi sống lại?

Cái này xem như báo ứng mà ông trời trừng phạt mình sao?

Vậy báo ứng này không khỏi quá ác!

“Anh, thu tay lại đi, thừa dịp hiện tại còn kịp, Hơn nữa em có thể đứng giữa giảng hoà, trợ giúp anh và Lương Siêu làm lành! Lương Siêu không phải người bụng dạ hẹp hòi, chắc chắn có thể…”

“Đủ rồi! Em thật là ngu xuẩn mất khôn!”

.

Phương Lệ mắng to rồi lại giơ tay lên làm bộ muốn tát Phương Vận cái cái, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Mà đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.

Phương Lệ đang nổi nóng, sắc mặt cực kỳ khó coi như tìm được chỗ phát tiết, không thềm xem màn hình di động đã trực tiếp kết nối, lập tức tức giận quát mắng: “Mẹ nó ai vậy! Đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại đầu óc có bệnh đúng không! Không biết người ta đã nghỉ ngơi sao! Thứ chết tiệt không có mắt! Cút cho tôi!”

Sau một khắc, Phương Lệ đang muốn treo thì trong điện thoại lại truyền đến tiếng cười lạnh: “Chậc chậc… Đã lâu không gặp, tính tình thật là càng ngày càng dữ dội?”

Soạt!

Sắc mặt Phương Lệ lập tức tái đi, nói thầm một tiếng hỏng bét, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Nhìn dáng vẻ lập tức trở nên kinh dị của hắn ta, trong lòng Phương Vận run lên, lập tức đoán ra thân phận của đối phương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi