TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 819

“Mẹ kiếp!”

“Bớt giở trò ly gián quan hệ giữa tao và thầy Lương, Đúng là tao có thích Nguyệt Nguyệt, nhưng trên đời này làm gì có đạo lý học sinh đi tranh đoạt với thầy mình chứ? Vậy nên ông đây sớm đã từ bỏ lâu rồi!”

Thấy Trương Thỉ ra tay, người vốn trước đó còn e ngại thân phận của đối phương là Từ Giang giờ cũng không chần chừ nữa, cậu ta lập tức bước tới, rồi lại thúc một cú đấm chào hỏi đầy mạnh mẽ dồn toàn lực vào mũi Mạc Tiểu Văn.

“Con gà cục ta cục tác này, ông đấm chết mẹ mày!”

“A!”

Mạc Tiểu Văn kêu lên thảm thiết, cậu ta lấy tay bịt mũi mình lại, cả người lảo đảo ngã nhào xuống đất không tài nào đứng dậy nổi, đau đớn muốn chết!

Cậu ta sớm đã nghe dân tình đồn người trong lớp thế hệ đời thứ hai đánh người thường rất thâm, bây giờ xem ra an không chỉ thâm thôi mà còn rất độc nữa!

Đánh đúng vào một chỗ!

Sống mũi của cậu ta bị gãy hoàn toàn, khiến chiếc mũi cao đẹp trai kiêu hãnh của lập tức trở thành khuyết điểm của cậu ta, trong thời gian ngắn đã mất đi bao nhiêu người ngưỡng mộ…

Cuối cùng, đám nam sinh trong lớp thế hệ thứ hai đếm từng người một đều đồng loạt xông lên đánh Mạc Tiểu Văn đang nằm trên mặt đất, khiến cậu ta hoàn toàn biến dạng.

Cứ đánh dù cho gia cảnh của Mạc Tiểu Văn rất đẳng cấp, nhưng dù sao pháp luật không quy tội nhiều người, không đánh thì lúc nào đánh nữa chứ?

Lương Siêu đứng bên này đang giả bộ ngăn cản đôi chút kiểu cho có lệ thì nghe thấy Thượng Quan Nguyệt nói là cái tên Mạc Tiểu Văn này bình thường chính là một tên cặn bã của cặn bã, và đã hại đời vô số sinh viên đại học vô tội, nghe đến đây hắn cũng chẳng thèm ngăn lại nữa, quay người rời đi.

Cái loại rác rưởi này chính là đáng chết!

Sau khi rời khỏi tòa nhà dạy học, Lương Siêu lau dấu môi đỏ mọng trên mặt, nghiêm túc khiển trách:

“Tôi cảnh cáo em, về sau đừng lấy tôi ra làm lá chắn, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”

“Hậu quả ư?”

Thượng Quan Nguyệt cười nhếch miệng, khiêu khích hỏi:

“Hậu quả là gì chứ?”

“Thì cứ nhìn chị Cung Vũ và chị Băng Khanh của em là biết, hai người đó cũng từng thường mang tôi ra làm lá chắn, nên bây giờ thành, hehe….”

“Anh!”

Thượng Quan Nguyệt bị trêu chọc đỏ ửng cả mặt, sau khi cô thầm mắng một câu đồ đàn ông bỉ ổi xong thì thấy một mỹ nữ nhìn có vẻ rất quen đi tới.

Đó chính là Phương Vận, người mới quen hôm qua.

Nhưng so với vẻ ngoài sáng sủa và quyến rũ của hôm qua, Thượng Quan Nguyệt hôm nay trông phờ phạc đi rất nhiều.

“Ở đây, đang tìm cô đấy.”

Thượng Quan Nguyệt gọi với lại Phương Vận, Lương Siêu nhìn thấy cô thì ngay lập tức mỉm cười một cách tự nhiên và vẫy tay với chào hỏi.

“Cô không phải làm việc trong Tập đoàn của Phương Thị ư? Tại sao giờ này lại xuất hiện ở đại học Đế Kinh?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi