TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 851

Sau khi kạnh lùng nói xong một câu, Lương Siêu cất bước muốn đi, mà Diệp Tiêu lại đuổi theo, nói: “Anh rể, em, em biết bây giờ anh không muốn để ý đến em. Nhưng em vẫn muốn gặp mặt trực tiếp để nói lời xin lỗi, hi vọng anh có thể chấp nhận. Mặt khác, em không định đi làm phó tổng, em muốn làm từ tầng dưới chót, vào nhà máy làm mấy năm, làm sale mấy năm để nếm thử tất cả những nổi khổ trước đó chị em từng nếm trải.”

Hả?

Lương Siêu dừng bước, quay đầu kinh ngạc mà nhìn cậu ta.

Thằng nhãi này có thể đưa ra quyết định như thế cũng làm hắn lau mắt mà nhìn.

“Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu.”

Nói xong, liền quay người rời đi.

Diệp Tiêu vẫn nhìn theo bóng lưng hắn dần dần đi xa, sau đó thoải mái cười một tiếng.

Giữa những người đàn ông không cần nói quá nhiều, một đôi lời là đủ rồi.

Hai ngày sau, buổi hòa nhạc của Cung Vũ được cử hành đúng hạn.

Bởi vì thanh danh Cung Vũ tích góp, lại thêm trước đó bị dính scandal không thể hiểu nổi, khiến không ít người đều sinh ra cảm giác đồng tình thương tiếc cô.

Cho nên quy mô hội fan hâm mộ không những không nhỏ, ngược lại còn tăng lên không ít, cho nên vé vào cửa buổi hòa nhạc này rất khan hiếm đắt đỏ.

Nó được tổ chức bên ngoài sân thể dục Ngọc Hoa, người đông nghìn nghịt, tiếng người huyên náo.

Lương Siêu, những cô gí Thượng Quan Nguyệt, Liễu Băng Khanh và đám bạn bè sinh viên trong lớp thứ hai của đại học Đế Kinh đã được an bài đến vị trí tốt nhất.

.

Mà khi mọi người mới chen ra từ đám người đông đúc, đi đến cổng sân thể dục chuẩn bị đi vào thì Đường Vân Phi chống gậy đột nhiên thét to một tiếng: “Ê, nhìn xem đây là ai?”

“Đây không phải hoàng tử tình ca Mạc Tiểu Hàm của đại học chúng ta sao? Nhìn anh như vậy cũng là tới tham gia buổi hòa nhạc của minh tinh Cung Đại sao?”

Mạc Tiểu Hàm mặt mũi bầm dập, hai cánh tay đều bó thạch cao hơi sửng sốt, không ngờ sẽ đụng phải người của lớp số hai ở đây, không khỏi hung ác cắn răng.

Mà lão già râu xám cao một mét tám, thân thể cường tráng cơ bắp cuồn cuộn đi theo phía sau anh ta nheo mắt lại nhìn bọn người Đường Vân Phi một cái.

Thấy ai trong bọn họ cũng cà lơ phất phơ, nhưng trong đó lại lộ ra dáng vẻ cao quý, ông ta lập tức suy đoán được đại khái thân phận của bọn họ.

“Tiểu thiếu gia, bọn họ chính là đám sinh viên trước đó đánh cậu sao? Có cần lão hủ ra tay, để chúng còn thảm hơn cậu, giúp cậu rút cơn giận trong lòng hay không?”

Đám người nghe vậy cũng không chút sợ hãi mà cười cười.

Bây giờ tuy bọn họ đều không dẫn theo người trong nhà, nhưng Lương Siêu đang đứng phía sau bọn họ, sợ cái đinh gì chứ?

Dù Mạc Tiểu Hàm cũng rất trả thù, nhưng suy xét đến đối phương đều có thân thế bối cảnh, nếu như chỉ có một người thì anh ta sẽ không hề kiêng kỵ mà báo thù, nhưng số người quá đông, đành phải cố nén cục tức này.

“Bỏ đi Mông lão, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu, chúng ta đi vào trước đi.”

“Ai…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi