TRUYỀN NHÂN THIÊN Y

Chương 876

Hạ Tử Yên và Mộ Khuynh Tuyết đứng bên cạnh hắn cũng không nhịn được tặc lưỡi khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của Ngọc Thiên Bá.

Cho dù hôm nay Lương Siêu không giết tên này thì cũng đã đủ để lại bóng đen tâm lý cho hắn ta, cả đời không thể xóa bỏ.

Về phần cảnh giới võ đạo, nửa bước cảnh giới Kim Đan cũng coi như đỉnh rồi.

“Nếu như mày muốn trở thành chỉ huy phi tham mưu, vậy thì cứ nói rõ ra đi. Chí ít tao còn cảm thấy phiền, sau đó tự từ chức rồi giao lại cho mày. Thế nhưng không ngờ mày lại chọn đường chết.”

“Mày nói xem, tao nên giết mày như thế nào đây?”

“Đừng, đừng giết tôi!”

Ngọc Thiên Bá hét lên. Ngay sau đó, tiếng hét như sấm rền đột nhiên truyền đến.

“Dừng tay!”

Sau khi tiếng hét vang lên, chỉ thấy trong bóng đêm có ba ông lão mặc trường bào chậm rãi xuất hiện. Mỗi người đều mang hơi thở sắc bén, khí huyết tràn đầy, chắc hẳn đều là cao thủ Kim Đan hậu kỳ.

Lương Siêu đã từng nhìn thấy một trong số họ trước đây. Đó là Mộ Phong, một trong hai trưởng lão hình phạt của Vũ Minh.

Còn người dẫn đầu, trên tay cầm một gậy sắt đen dày, dài khoảng 2 mét. Ông ta đang dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương Siêu. Đặc biệt là khi nhìn đứa cháu trai sợ hãi đến ngây người, thậm chí còn không gọi được một tiếng ông nội, ông ta tức giận tới mức chặt đứt thanh sắt đen trong tay khiến mặt đất rung chuyển.

“Tên họ Lương kia, mau thả cháu trai tao ra!”

Lương Siêu nhướng mày, liếc mắt nhìn ông ta. Hạ Tử Yên vội chạy đến, thấp giọng nói: “Đây chính là ông nội của Ngọc Thiên Bá, là một trong những trưởng lão cấp 2 của Vũ Minh, Ngọc Long Uyên.”

“Thực lực của người này đứng đầu trong số ba trưởng lão cấp 2. Hơn nữa, 10 năm trước, ông ta đã đột phá đến nửa bước Nguyên Anh kỳ. Vì thế, ông ta có thể coi như là một cường giả nửa bước Nguyên Anh kỳ cựu.”

Có điều đối với Lương Siêu, lời nói của Hạ Tử Yên lại có ý nghĩa khác.

“Đã 10 năm trôi qua mà vẫn không thể đột phá bình cảnh, ngưng tụ được Nguyên Anh chân chính sao?”

“Hầy…Cháu trai vô dụng đã đành, thân là ông nội cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu. Chỉ là một con gà yếu ớt không xứng danh với kẻ mạnh thật sự.”

Mấy người Hạ Tử Yên và Mục Phong trong Võ Minh nghe vậy đều hết sức ngạc nhiên.

Đừng nói là một tiểu bối nhỏ như Lương Siêu, cho dù phóng mắt nhìn toàn bộ Vũ Minh, người dám mắng Ngọc Long Uyên yếu như gà chỉ sợ chưa vượt qua được hai chữ số!

Nếu như lúc trước Ngọc Long Uyên chỉ tức giận, thì bây giờ đã nhưng bắt đầu nảy ra sát ý, mà sát ý hiện ra trong mắt cũng càng ngày càng hừng hực!

“Họ Lương kia, cậu muốn chết à!”

Lương Siêu nghiêm túc mắng lại: “Thân là Chỉ huy phi tham mưu, địa vị của tôi cũng không kém ông, mắng ông hai câu thì có chuyện gì?”

“Huống hồ kẻ thật sự muốn chết không phải tôi, mà là tên cháu trai vô dụng của ông đấy!”

“Hắn ta dám xúc phạm cấp trên trước mắt bao người như vậy, hơn nữa tôi thấy hắn ta hèn nhát như vậy, chỉ sợ sẽ không có gan làm chuyện này đâu, có phải tôi hoàn toàn có lý do hoài nghi sau lưng hắn ta có người sai khiến không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi