TRUYỀN NHÂN THIÊN Y


*Đỉa trùng độc.

Khi đội y tế đến làng thì trời đã khuya, trưởng làng già đợi ở cổng vội vã đến nghênh đón, vẻ mặt gấp gáp lo lắng hỏi: “Cuối cùng mọi người cũng tới rồi! Vừa rồi lại có thêm ba thôn dân bị trúng độc! Mọi người đi xem một chút đi!"
Trong lòng Lương Siêu run lên, nhưng lúc này một thanh niên trong đội đột nhiên xua xua tay, ngáp một cái rồi nói: "Vội vã cái gì, đã muộn như vậy rồi chúng tôi không phải nghỉ ngơi chắc?”
“Ngày mai rồi khám cũng được mà, có chết được đâu mà lo.”
Lão thôn trưởng nghe vậy quýnh lên: "Sao một người ở thế hệ sau như cậu lại ăn nói như vậy chứ?! Chuyện liên quan tới sống chết một người không thể chậm trễ!"
Người thanh niên kia nhíu nhíu mày, mắng một câu đồ lừa già bướng bỉnh xong thì nói: "Tôi là đội trưởng đội y tế này nên những người này nhất định phải nghe lời tôi.

Nếu tôi nói nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi!”
“Đi đường cả nửa ngày rồi, tôi sắp buồn ngủ chết rồi đây, phòng ốc chuẩn bị xong chưa vậy?”
Nhưng cậu ta vừa nói xong Lương Siêu liền đi đến bên cạnh lão trưởng thôn nói: “Ông này, bây giờ ông đưa tôi đến chỗ mấy thôn dân trúng độc kia đi.”
"Được, được!"
"Vẫn còn cậu này là một thanh niên tốt, tốt hơn cậu ta nhiều!"
Trưởng thôn già kích động vỗ vào tay Lương Siêu và định mang hắn đi, khiến khuôn mặt của Trần Khải ngay lập tức trở nên tối sầm đi.

Mẹ kiếp, lại là tên này!
Trước đó trên đường tới đây, hắn vừa nói chuyện đùa giỡn với hai mỹ nhân xinh đẹp nhất đội, khiến bản thân anh ta nhìn thấy phải ghen tị, giờ lại ngang nhiên đứng dậy tát vào mặt mình một cái sao?
Nếu không cho hắn biết một bài học thì cái quyền uy của đội trưởng sẽ đặt ở đâu chứ?
"Đứng lại!"
Trần Khải hét lên và đi tới, Lương Siêu quay đầu lại và liếc nhìn anh ta.

"Có chuyện gì vậy?"
"Hừ, anh đang làm ở bệnh viện nào? Có biết quy tắc không vậy? Khi đi cùng đội phải tuân theo mệnh lệnh của đội trưởng? Hiểu chưa?"

"Ha.." Lương Siêu cười xì, đầy bỡn cợt hỏi: “Anh đang nói là tôi phải nghe theo anh sao?"
"Không sai!"
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin như mật ngọt của anh ta, Lương Siêu cũng không thèm nói chuyện với người này nữa, há miệng nhẹ nhàng phun ra hai chữ, sau đó cùng lão thôn trưởng rời đi: "Thằng đần!”
“Mày!”
Trần Khải lại nổi giận, sau đó nhìn thấy hai người phụ nữ là Hạ Tử Yên, Hàn Phỉ cũng đi theo, trước khi rời đi, bọn họ đều khinh thường liếc anh ta một cái! Thấy vẻ mặt của anh ta méo như khỉ ăn ớt.

Những người khác còn lại đều tỏ vẻ rất trung thành với anh ta.

"Anh Trần, ba người kia không biết tốt xấu, đừng chấp nhặt với bọn họ, đổi lại tôi nhất định sẽ vì anh mà cúc cung tận tụy, sai đâu làm đó.”
"Tôi cũng vậy thưa anh Trần, anh mang tấm thân đáng quý, nếu vì ba người bọn họ mà tức giận hại thân thì thật không đáng…”
"anh Trần yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ điều tra xem ba người kia đến từ bệnh viện nào, sau đó anh bảo chú của mình đi đến viện trưởng bọn họ đánh tiếng một cái thì họ sẽ lập tức quỳ xuống xin lỗi anh thôi."
“…”
Tâm trạng Trần Khải lúc này đã tốt hơn, anh ta vẫy tay bảo mọi người nhanh chóng dựng lều, chẳng mấy chốc, chiếc lều lớn nhất đã được dựng lên, khi Trần Khải chuẩn bị bước vào thì một nữ bác sĩ thực tập vừa mới tốt nghiệp đi tới, trên mặt lộ một vệt ửng hồng.

"Anh Trần à, em có một ít vấn đề học thuật luôn nghĩ mãi không ra, có thể xin một lời khuyên từ anh không?"
Nói được lời này, ý tứ hàm xúc đã quá rõ ràng.

Trần Khải liếc đối phương một cái, tuy rằng không bằng Hạ Tử Yên cùng Hàn Phỉ là hai mỹ nữ hàng đầu, nhưng vẫn được coi là xinh đẹp, cũng đủ để giải tỏa nỗi cô đơn, vì vậy anh ta lập tức nở nụ cười.

“Được.”
“Vậy anh đây sẽ dạy em thật tốt, bảo đảm em nghe phát hiểu ngay.”
Nói xong, anh ta liền không chút do dự ôm nữ bác sĩ thực tập tiến vào trong lều.

Những người khác thấy thế đều không nói gì, coi như tai điếc mắt đui.


AI bảo người ta là có một người chú là đại ca trong giới thầy thuốc ở Trấn Giang này chứ? Lần này đến đây chẳng qua là muốn đánh bóng tên tuổi mà thôi, một tên nhà giàu đời thứ hai như thế thì không thể không có phụ nữ vây quanh được.

Cùng lúc đó Lương Siêu đang kiểm tra mạch của tại nhà của một nông dân bị nhiễm độc.

Năm phút sau, thấy hắn rút tay ra, hai người phụ nữ lo lắng hỏi: "Thế nào rồi?”
“Rốt cuộc trúng phải loại độc gì? Có thể xác định không?”
Lương Siêu chậm rãi gật đầu.

"Trước đó tôi đoán quả không sai, là cổ độc."
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Xoạt!
Hai cô gái nghe vậy, sắc mặt của cả hai đột nhiên thay đổi, đặc biệt là Hạ Tử Yên, thân là người Huyền Vũ nên cô biết rõ uy lực của cổ độc, hơn nữa trên cơ bản cũng đã có thể kết luận là vùng này nhất định phải có cổ sư quấy phá!
"Cổ độc là cái gì?"
Trưởng thôn vẻ mặt khó hiểu hỏi.

Lương Siêu cũng không giải thích nhiều cho ông mà chỉ trấn an nói: “Chỉ là một loại độc không quá nghiêm trọng mà thôi, rất dễ dàng giải, ông lão không cần quá lo lắng."

Không quá nghiêm trọng ư…?
Độc nhỏ thôi ư?
Khóe miệng Hạ Tử Yên hơi giật giật, vẻ mặt chết lặng không nói gì nhìn Lương Siêu, và đột nhiên nhận ra rằng người đàn ông này không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà ...!
Năng lực giả bộ cũng không tồi!
"Này, anh có chắc là mình không bị mạnh miệng không đấy?”
Lương Siêu không trả lời, hắn đỡ thôn dân trúng độc dậy rồi vỗ vào người anh ấy mấy cái, sau đó tập trung năng lượng huyền bí của mình vào đầu ngón tay, và rạch vào giữa lông mày của đối phương nhanh như tia chớp!
Ngay sau đó, một giọt máu đen từ vết xước giữa lông mày của anh ấy rơi xuống.

Hàn Phỉ đang định tiến lại gần nhìn kỹ hơn nhưng bị Lương Siêu kéo lại.

Ngay sau đó, giọt máu đen bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng biến thành một con côn trùng nhỏ giống như giun đất.

Khi bị đốt cháy thì biến thành hư vô.

Còn người thôn dân vừa hôn mê do trúng độc liền thở ra một hơi dài, sắc mặt so với trước tốt hơn nhiều.

Hạ Tử Yên trợn to hai mắt: "Cái này coi như chữa khỏi rồi sao?"
“Ừ.”
“Cổ trùng này tên là Điệt Cổ, cũng coi là một loại cổ trùng cấp thấp, xem ra cổ sư làm ra chuyện này cũng không mạnh lắm, thậm chí có thể chỉ là người mới bắt đầu học."
“Chỉ có điều…”
Hai cô gái vừa buông lòng xuống khi nghe thấy lời này của Lương Siêu lại bắt đầu treo lên tận họng.

“Có điều gì cơ?"
Lương Siêu cau mày suy nghĩ một chút, sau đó hắn lắc đầu không nói nữa, lại quay ra nói chuyện với lão thôn trưởng: "Ông lão này, ông dẫn tôi đi gặp những thôn dân bị trúng độc khác đi."
“Chàng trai này, nếu như không có gì đáng ngại vậy thì cậu và hai cô gái này cứ đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai rồi đi đến đó…”
"Không sao, để hai người bọn họ nghỉ ngơi trước đi, tôi đi với ông, không biết những thôn dân bị trúng độc khác có cùng tình trạng với người này hay không."
Á Đù, Hàn Phỉ liếc nhìn Lương Siêu một cái, rồi nói.


Trong đôi mắt xinh đẹp của cô lóe lên một tia sáng.

Bác sĩ là như thế nào?
Câu hỏi này dường như đã được Lương Siêu giải thích một cách hoàn hảo.

"Được, đi với tôi."
"Chúng tôi cũng sẽ đi với anh!...”
...!
Sáng sớm ngày hôm sau.

Lương Siêu đã kiểm tra toàn bộ bảy mươi thôn dân bị trúng độc, đều ở trong tình trạng giống nhau, đều là bị trúng Điệt Cổ.

Hắn làm việc cả đêm, lần lượt chữa trị cho hơn bốn mươi thôn dân xong, cuối cùng thể lực cũng có chút không đỡ nổi nữa rồi.

Mà Trần Khải người đang ăn sáng và đã nghỉ ngơi cả đêm, ồ không, phải nói rằng anh ta đã phải vận động cả đêm đang lết từng bước với tốc độ yếu ớt phù phiếm cùng với phân đội của mình đi tới.

Nhìn thấy Hạ Tử Yên đang bóc trứng cho Lương Siêu, và Hàn Phỉ thực sự đang xoa vai cho Lương Siêu, Trần Khải lại ghen tị đỏ mắt, anh ta ngay lập tức nháy mắt với nữ bác sĩ thực tập bên cạnh.

Tôn Giai Giai ngầm hiểu ý rồi bước đến gần hai người phụ nữ cười nói: "U là trời, anh Trần đúng thật là hào phóng, tối hôm qua tôi chỉ mát xa cho anh ấy một chút mà sáng nay anh ấy đã bắn tiền cho tôi rồi đó.”
Vừa nói, cô ta vừa mở giao diện Wechat lên, cố ý lắc lắc trước mặt Hạ Tử Yên và Hàn Phỉ.

Số tiền chuyển khoản là 1 vạn.

Hai người phụ nữ sau khi nhìn thấy thì liếc nhìn nhau, suýt nữa phá lên cười!
Chuyện vậy mà còn không biết ngại khoa ra ư?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi