TRUYỀN NHÂN THIÊN Y


Tiếu Bắc Quang lập tức dựng tóc gáy, dưới sự kích thích của loại nguy hiểm cực độ này, thực lực của bản thân cũng trong nháy mắt được bộc lộ đến cực điểm: "Lục Hợp Kính, Liệt Sơn Quyền
Trong nháy mắt, sáu đạo quyền ấn đã bị đánh bay ra ngoài hết cái này đến cái khác, và những kiếm quang bạo phát lao tới trong nháy mắt va chạm vào nhau.

Bùm! Bùm, bùm, bùm...!Bùm!
Trong chưa đầy một giây, chỉ thấy kiếm quang xuyên qua năm dấu quyền ấn liên tiếp với một sức mạnh hủy diệt.

Chỉ có quyền ấn cuối cùng mới ngưng lại được.

Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.

Một giây sau, khi thanh kiếm ánh sáng vàng nhạt rung lên, dấu ấn quyền ấn cuối cùng cũng tan biến.

Sau khi kiếm quang được giải phóng ánh sáng vàng chói lọi, mọi người có thể rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt dày đặc sợ hãi trên mặt Tiếu Bắc Quang.

Khoảnh khắc tiếp theo, kiếm quang lướt qua Tiếu Bắc Quang, và có một ánh sáng màu máu trên đó ...!
Xoẹt!
Một cánh tay bị chặt đứt!
"A!"
Sau khi Tiếu Bắc Quang kêu lên một tiếng kêu thảm thiết, ông ta quỳ một chân xuống giống như một quả bóng xì hơi, nắm chặt vết nứt nhẵn như gương ở gốc cánh tay trái, toàn thân kịch liệt run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra!
Toàn trận cuộc im lặng như tờ, giống như chết!
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).


Chỉ mới chiến đấu được vài chiêu ngắn ngủi mà Lương Siêu đã dễ dàng chặt đứt cánh tay của Tiếu Bắc Quang như vậy, hơn nữa rõ ràng vẫn còn không dùng hết sức.

Thực lực này, đơn giản là quá mạnh!
Bọn họ đều là đại cao thủ, nhưng khoảng cách sức mạnh này...thật sự rất lớn!
Thật đáng sợ!
Mà khi các thành viên của võ quán Lục Hợp nhìn thấy cảnh này, tất cả đều bắt đầu hoảng sợ.

Lúc này, sư huynh vô pháp vô thiên của bọn họ là thực sự đã đá nhầm vào sắt rồi!
Thậm chí trước đó còn tính mang kẻ biến thái đáng sợ như vậy về võ quán!
Nếu muốn nói về việc đào hố hãm hại sư phụ thì hắn tuyệt đối là kẻ đầu tiên làm chuyện đó!
Để không bị liên lụy, rất nhanh không ít người len lén trốn từ cửa sau, trong lòng bắt đầu nghĩ đến việc đi học một nơi khác.

Sau một lúc, Tiếu Bắc Quang chịu đựng cơn đau dữ dội và từ từ đứng dậy.

Nhớ lại khoảng thời gian mà ông ta nghĩ Lương Siêu là một tên nhát gan không dám đánh nhau, trên mặt tràn đầy sự tự giễu, hèn nhát cái quái gì, rõ ràng là mình không cùng đẳng cấp với người ta cho nên mới không thèm nói chuyện với ông.

Mà trước giao thủ trong lòng ông ta cũng rõ ràng rành mạch rồi, đối phương đã coi như là hạ thủ lưu tình, ở lệnh cuối cùng kia phần chuôi kiếm quang đột nhiên dịch ra vài phân, nếu không thứ ông ta mất không chỉ một cánh tay đâu, mà ngay cả tính mạng cũng phải bỏ tại đây.

“Lương đại sư…"
“Cảm ơn, cảm ơn cậu đã thủ hạ lưu tình, từ bi tha mạng cho tôi."
Khi nói xong, Tiếu Bắc Quang quay đầu lại bái một cái trước Lương Siêu.

“Ông không cần cảm ơn tôi."
Lương Siêu nhẹ nhàng nói: "Tôi giữ cho ông sống là bởi vì muốn hỏi ông, Vương Thiên Hào đang ở đâu?”
“Cái này…”
Tiếu bắc quang không khỏi nhíu nhíu mày, có chút do dự.


Sư phụ bán đứng đồ đệ, chuyện này thật có chút không đáng mặt người.

Nhưng vừa nghĩ tới tên nhãi con Vương Thiên Hào kia đã đào hố hãm hại mình khổ sở như vậy, Tiếu Bắc Quang giận không có chỗ phát tiết.

Cái tình sư đồ chó má gì chứ, tất cả chả là cái mẹ gì cả!
“Lương đại sư, ngày mai là lễ mừng niêm yết ra thị trường của nhà họ Vương và tập đoàn Vương, Vương Thiên Hào đang là cổ động trong đó, hẳn là đang bận rộn với vấn đề này.”
“Về địa điểm tổ chức lễ niêm yết kia, họ quyết định tổ chức tại Câu lạc bộ Thiên Hồ."
"Lễ niêm yết sao?"
"A..."
"Được, rất tốt."
Sau một tiếng a nhẹ, Lương Siêu xoay người rời đi, không ngoảnh đầu lại: "Từ giờ trở đi, võ quán Lục Hợp của ông sẽ giải tán, đây chính là một chút giáo huấn cho cái người làm sư phụ là ông đây.”
Một chút?
Vừa cụt tay, vừa đóng võ quán mà còn bảo là một chút sao?
Tiếu Bắc Quang trong lòng cảm thấy chua xót.

Sớm biết như vậy thì ông đã nghe theo lời khuyên của Vương Ninh rồi…
Nhưng bây giờ ông ta không còn cách nào khác ngoài việc thừa nhận mình xui xẻo: "Được, mọi việc tùy ý Lương đại sư phân phó.”
Hạ gia.

Thấy Lương Siêu trở về sớm như vậy, Hạ Tam Hải vẫn luôn lo lắng vội vàng bu lại.

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ông ấy, Lương Siêu nói: "Ông Hạ yên tâm, tôi không có giết Tiếu Bắc Quang, tôi chỉ là chặt đứt một cánh tay của ông ta và khiến ông ta phải đóng võ quán, vậy coi như là cơ hội cuối cùng cho ông ta đi."
“Đứt, đứt tay ư?”
Hạ tam hải da mặt run lên, một lát sau cười khổ lắc đầu, thở dài một hơi.


“Haizz..."
"Bày ra nhiều hố chơi đệ tử mình như vậy, tên Tiếu Bắc Quang đó cũng là đáng đời, e rằng cái mũ của vị sư phụ khó tính nhất Trấn Giang đúng là đội lên đầu ông ta rồi."
Sau đó hạ tam hải lại hỏi: "Vương Thiên Hào và nhà họ Vương, cậu chuẩn bị xử trí như thế nào?"
Dù gì Vương Thiên Hào mới là kẻ chủ mưu đã tấn công Liễu Băng Khanh và Lương Nghiên.

Lương Siêu nghe vậy, nhất thời cười lạnh thấu xương.

“Ông Hạ, chuyện này ông không cần lo lắng, tôi có cách làm của mình."
Hạ Tam Hải còn muốn nói thêm cái gì, nhưng lúc này một cuộc điện thoại truyền đến.

Sau khi kết nối và nghe được đối phương nói vài câu xong vẻ mặt của ông ấy đột nhiên thay đổi."
“Tiểu Lương à, phân bộ võ minh bên kia đột nhiên truyền tới tin tức nói rằng một số thành viên đã chết một cách kỳ lạ, tôi cần phải quay lại ngay lập tức để xử lý."
Trước khi rời đi, Hạ Tam Hải vội vàng thuyết phục hắn vài lời, ông ấy nói:
"Nhà họ Vương được xưng là ông vua không ngai vàng trong giới kinh doanh, thực lực tuyệt đối không yếu, bối cảnh còn có chút thần bí, tôi kiến nghị cậu dạy cho đối phương chút giáo huấn là được rồi, thật sự không cần làm chuyện quá tuyệt tình đâu.”
“Ừ.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy."
Lương Siêu cười đắc ý, nói đùa: "Tôi không phải sát nhân, không có khả năng diệt sạch toàn bộ Vương gia."
“Cái này, haizz…”
Ông ấy thở dài sau đó Hạ Tam Hải vội vã rời đi.

Sau đó Lương Siêu lấy điện thoại di động ra, mở WeChat và cho mười tám người lão đại trong giới kia vào một nhóm rồi gửi một tin nhắn.

Chỉ vài phút sau.

Tinh tinh tinh!!!
Từng mẩu tin Wechat trả lời hắn, cách giải quyết vấn đề của những ông tai to mặt lớn cũng rất nhất trí.

“Ok, hiểu rồi!”
"Tôi hiểu rồi, Lương thần y như Thiên Lôi, sai đâu tôi đánh đó.”

“…”
Ngay hôm sau.

Câu lạc bộ Thiên Hồ.

Đây là địa điểm tổ chức lễ niêm yết của tập đoàn Vương thị, giờ đây nó tràn ngập không khí vui mừng.

Ngay khi Lương Siêu đến cổng của câu lạc bộ, Vương Thiên Hào nhìn thấy hắn, ngay lập tức hai mắt đỏ lên: "Lương Siêu!"
"Mày còn dám ló mặt đến đây à! Mày!”
Tiếng quát chói tai vang lên xong, mấy người bảo vệ trong nháy mắt vọt tới rồi bao vây quanh Lương Siêu.

Lương Siêu quét mắt nhìn mấy người bảo vệ, không khỏi bật cười.

Rõ ràng, mấy tên ngốc trước mặt này không biết chuyện gì đã xảy ra ở võ quán Lục Hợp ngày hôm qua.

Ngay khi Vương Thiên Hào vừa hạ lệnh động thủ thì Vương Hồng Ba vừa bước ra ngoài.

“Dừng lại."
"Cha à, tên đó là Lương Siêu, người đã đánh phế một cánh tay của con!"
"Câm miệng! Con không biết hôm nay là ngày gì sao?"
“Làm chuyện ầm ầm lên như vậy thì người mất mặt cũng chỉ là Vương thị chúng ta thôi.”
Vương Thiên Hào nhất thời nghẹn ứ không nói nên lời, chỉ có thể hận thù nhìn chằm chằm Lương Siêu, sau đó Vương Hồng Ba thờ ơ liếc nhìn Lương Siêu, nói: "Cậu nhóc, nể tình hôm nay là ngày trọng đại của nhà họ Vương chúng tôi, tôi có thể cho cho cậu một cơ hội."
“Mau chữa khỏi cánh tay của con tôi, nếu vậy thì chuyện trước đó có thể xóa bỏ, Vương gia của tôi cũng sẽ không tính toán với cậu nữa.”
Vương Thiên Hạo nghe vậy vẻ mặt không cam lòng, thầm nghĩ như vậy thật quá dễ dàng cho tên đó rồi!
Nhưng ngay sau khi nhìn thấy Lương Siêu hừ một cái, rồi hắn lập tức duỗi ra hai ngón tay nói.

"Hoặc là, bây giờ ông chủ động rút khỏi thị trường, sau đó thủ tiêu bàn tay kia của con trai ông đã đánh em gái tôi đi, sau đó bỏ ra 1 tỷ để chuộc lại lỗi lầm của mình.”
Hoặc hai là tôi sẽ triệt để tiêu diệt toàn bộ Vương gia các người.”
“Hai con đường, ông chọn một đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi