TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Chương 216

Hy Sinh Vì Nhiệm Vụ

Sở Niệm ghét bỏ mà liếc mắt nhìn hắn, sau đó ngay lúc hắn tự mình chờ mong cô khen hắn tốt đẹp, gằn từng chữ một mà nói: “Thân thể của anh tố chất được không, em thật đúng là không biết. Nhưng mà em có thể khẳng định chính là, dù anh có sốt tới năm mươi độ, nchỉ số thông minh cũng chỉ có thể là như thế này.”

“Nóng tới hỏng hay không, đối với anh mà nói, căn bản không có bất luận cái gì khác biệt.”

“Phốc……” Thấp giọng cười khẽ, Thương Sùng không thể không thừa nhận, nha đầu này đôi khi miệng lưỡi thật độc địa.

Đắm đuối nhìn Sở Niệm đang trừng mắt với Vương Lượng, Thương Sùng nhìn tới Vương Lượng. “Vương Lượng, ngươi cũng đừng chỉ lo cùng Sở Niệm đấu võ mồm. Mười hai ngày không về nhà, lại là Tết nhất, người nhà ngươi nhất định thực lo lắng cho ngươi.”

Vương Lượng cụp mắt, cúi đầu thấp xuống. Trong ánh mắt đột nhiên xuất hiện một loại biểu tình cô đơn, khẩu khí cũng mang theo chút tự giễu làm người ta lo lắng. “Sẽ không, ta là cô nhi. Có lẽ nào một ngày ta hi sinh vì nhiệm vụ, phỏng chừng cha mẹ ta… Cũng sẽ không biết.”

Sở Niệm nhíu mày, trách không được gia hỏa này ở đối với sự tình phá thai, bỏ thai ở trường học kia lại để bụng đến vậy. 

Cô biết, trên thế giới này có rất nhiều vô trách nhiệm; Có thể vì trải nghiệm tư vị tình yêu mà lén nếm thử trái cấm. Cũng có người sẽ bởi vì nhất thời xúc động, sinh hạ hài tử.

Nhưng mà dù là nguyên nhân gì, đứa trẻ của bọn họ sẽ trở thành người đáng thương nhất trên thế giới.

Đám quỷ anh ở trường học là bị chính mẹ mình giết chết, mà cũng có rất nhiều người cùng Vương Lượng giống nhau, thoát được cái chết nhưng vận mệnh bị ruồng bỏ lại đang chờ đón họ.

Sở Niệm không hiểu, vì cái gì trên thế giới này sẽ có nhiều người cha mẹ như vậy nhẫn tâm vứt bỏ thân sinh cốt nhục của chính mình.

Mười tháng hoài thai, mỗi hài tử đều là máu thịt từ trên người họ nuôi lớn.

Động vật đều hiểu đạo lý huyết mạch tương liên, vì sao những người này…… Lại không hiểu được ý nghĩa của cha mẹ đối với mình.

Khi còn nhỏ, cô cũng cảm thấy chính mình thực đáng thương. Lúc ba tuổi, ba mẹ cô đã mất đi ngoài ý muốn. Nhiều năm như vậy một người sống cô đơn, rốt cuộc có bao nhiêu khổ sở, cũng chỉ có cô tự biết.

Dù cô không có ấn tượng với cha mẹ mình, nhưng dù gì đi nữa, ba mẹ cô cũng không vứt bỏ cô, không phải sao?

Từ khi biết Vương Lượng đến bây giờ, cô đều không có nghĩ tới cái này người đàn ông tính tình phóng khoáng này lại có thân thế như vậy. Nhớ tới vừa rồi thái độ đối với hắn, Sở Niệm cảm thấy có chút áy náy.

Đầu tiên là đối Thương Sùng lắc lắc đầu, sau đó ngồi cạnh Vương Lượng. Sở Niệm nói: “Cái gì mà hy sinh vì nhiệm vụ chứ? Đầu dưa ngốc nhà anh không biết nghĩ lạc quan à? Em dù không phải là trẻ bị bỏ rơi, nhưng ba mẹ em cùng chết một lúc đâu phải anh không biết. Em có thể vui vẻ sống tiếp, sao anh không bỏ việc này xuống được?”

“Em không thể đánh giá ba mẹ anh thế nào, nhưng mà rõ ràng anh ngoài bọn họ ra còn nhiều bạn bè không phải sao?”

“Tô Lực hiện tại cũng đã về nước, Thương Sùng cũng coi như chiếu cố anh. Còn em không có việc gì sẽ tiêp tục khi dễ anh, nhưng anh biết rõ trong lòng em anh đã sớm là bạn tốt mà.”

“Ăn tết sao, kỳ thật cũng chính là tục lệ mà thôi. Chỉ cần chính mình vui vẻ, mỗi một ngày đều là tết nha.”

Vương Lượng không nghĩ tới Sở Niệm sẽ dùng sự tình của cô mà an ủi hắn, rất là cảm động mà gật đầu. “Ừ, em nói rất đúng. Chỉ cần cùng bạn bè ở bên nhau, chỉ cần chính mình vui vẻ, mỗi một ngày đều là Tết Âm Lịch!”

“Đại ngu ngốc, mỗi ngày đều là Tết Âm Lịch, vậy anh già thành cái gì rồi.”

Nghiêng đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ, Sở Niệm đề nghị: “Dù sao hiện tại mọi việc đều đã qua đi, chúng ta ba người liền đi ra ngoài chúc mừng một chút. Một là chúc mừng dưa ngốc Vương Lượng của chúng ta khỏe mạnh phục hồi như cũ, hai là còn chút chút cái đuôi của Tết, còn chút chút vui mừng.”

“Dù sao cũng chưa tới Nguyên Tiêu, hôm nay cũng coi như là còn Tết!”

Vương Lượng cười cười, nói: “Được, mọi người thương lượng coi ăn uống ở đâu.ANh thu thập xong rồi gọi điện cho cục cảnh sát gọi liền xuống lầu tìm mọi người.”

“Gọi về cục cảnh sát làm gì?” Sở Niệm hỏi.

“Anh không đi làm mười hai ngày rồi, dù là bị bệnh, nhưng cũng phải báo qua một tiếng. Bằng không bị đuổi việc rồi thì anh cũng thật đến uống gió Tây Bắc mà sống.”

Sở Niệm cười khẽ, đứng dậy vỗ vỗ bả vai Vương Lượng. “Anh yên tâm, xin nghỉ việc này đã có người giúp anh giải quyết. Hiện tại nhiệm vụ chính của anh là nhanh rời giường, rửa mặt đánh răng.”

Sau ngày giải quyết xong quỷ anh sự tình, Sở Niệm ở trước mặt Thương Sùng gọi điện cho Tô Lực.

Một là không để cho Thương Sùng nghĩ nhiều, hai là lại là vì gia hỏa kia, muốn cho Tô Lực hỗ trợ cho hắn xin phép một chút.

Chỉ là không nghĩ tới là Tô Lực nói cho cô biết, sáng sớm hôm đó cấp trên đã cho Vương Lượng nghỉ phép nửa tháng, cho hắn an tâm nghỉ ngơi.

Cụ thể nguyên nhân cùng quá trình, Tô Lực cũng không biết. Nhưng hắn cảm giác kỳ quái chính là, cấp trên thế nhưng đem những vụ án phá thai ở trường học đình chỉ.

Phải biết rằng thân phận Tô Nga ở Mộ Thành cũng coi như là có tầm ảnh hưởng lớn, cục trưởng đột nhiên ở ngay lúc này có hành động như vậy, khẳng định là còn có cấp bậc lớn hơn nữa lên tiếng.

Nghe trong điện thoại Tô Lực phân tích, Sở Niệm cúp điện thoại mà trong lòng nghi hoặc.

Có thể giúp Vương Lượng xin nghỉ trừ bỏ chính mình, thì cũng chỉ có Thương Sùng.

Chẳng lẽ……Hắn thật sự có thân phận gì mình chưa biết.

Hơi hoài nghi mà liếc nhìn Thương Sùng đã đứng dậy đứng ở một bên, Sở Niệm quay sang Vương Lượng nói: “Anh mau chóng thu thập một chút, bọn ở phòng khách chờ anh.”

Vương Lượng kỳ thật còn có chuyện muốn hỏi, nhưng là nghĩ đến mình bắt hai người họ chờ  rất là không ổn. Kích động nuốt nước bọt, hắn liền đem muốn nói nói nuốt về tới trong bụng.

Kéo kéo khóe miệng cừoi với Sở Niệm cùng Thương Sùng, Vương Lượng liền đứng dậy từ trên giường xuống dưới, đi buồng vệ sinh.

Dù đối Vương Lượng không có nửa điểm ý tưởng không an phận, nhưng là người ta phải thay quần áo, chính mình còn đợi ở chỗ này, thật đúng là rất không thích hợp.

Quay đầu, Sở Niệm đi theo phía sau Thương Sùng rời đi.

Hai người một trước một sau trở lại phòng khách, chờ Thương Sùng ngồi trên sô pha, Sở Niệm nha đầu này không nín được tâm tư, liền nhào qua.

Nhìn cô chớp đôi mắt, nhìn chằm chặp vào mình. Thương Sùng cong môi, đôi mắt đen xẹt qua chút trêu chọc.

“Đột nhiên nhào qua, nha đầu…… Em tính hôn lén anh sao?”

Hôn lén? Sở Niệm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Hoảng hoảng loạn loạn mà ngồi thẳng dậy, Sở Niệm quay đầu, không thèm nhìn hắn. “Em mà thèm? Hôn lén? Anh tưởng bở quá!”

Thương Sùng ý cười càng sâu, cúi người đem đầu đặt lên vai cô, ngón tay trắng nõn như có như không nhẹ điểm lên môi Sở Niệm.

“Nhưng mà nha đầu, anh muốn hôn em…… phải làm sao bây giờ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi