TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Chương 252

Tiêu Tiền Như Nước

Sau cùng…

Hắn không cho rằng khả năng nắm tin tức của S thua kém gì mình.

Nếu gã đi trước một bước tiêu hủy cây đa trắng hiếm hoi kia thì cổ độc của Cẩm Mặc sẽ vô cùng phiền toái.

“Anh đã  biết cách giải cổ chú?”

Sở Niệm giật mình mà mở to hai mắt.

“Anh có chắc là biện pháp đó có thể được không?”

Sáng nay bà nội còn nói với cô tạm thời chưa tìm được cách giải cổ độc. Làm sao chỉ qua một đêm mà Thương Sùng đã có tìm ra cách? 

Chẳng lẽ, sau lưng hắn cũng có người trợ giúp?

“Chắc chắn.” Hắn đánh tay lái một vòng, nghiêng mắt nhàn nhạt mà nhìn Sở Niệm: “Em không cần suy nghĩ nhiều, anh cũng chỉ hỏi sư phụ anh trước đây, trùng hợp là lão nhân gia biết cổ chú mà thôi.”

Sở Niệm thở dài, giơ tay vuốt trán. “Thương Sùng, về sau có chuyện có nói trước với em không? Mỗi một lần đều bất ngờ như vậy, em sợ có ngày tim em không chịu nổi mất.” 

Thình lình việc chuyển biến như vậy làm cô có chút không tiêu hóa  nổi, không phải không vui vì tin tức như vậy, chỉ là cứ như vậy cô muốn không hoài nghi cũng khó.

Con người sinh ra đều mẫn cảm, nếu đã có việc xảy ra từ trước làm tiền đề, Sở Niệm cũng không muốn chuyện xưa tiếp tục phát sinh.

Tính cách cô không phải đa nghi, cô cũng không muốn mình đến một ngày sẽ trở thành một cô gái suốt ngày nghi thần nghi quỷ.

Thương Sùng cong cong khóe môi, mắt nhìn thẳng phía trước. “Em yên tâm, không có lần sau.”



Trên đường ra sân bay, Thương Sùng đã đem chuyện về huyện S cùng với sự tình về cổ chú kể hết cho Sở Niệm nghe. Dù cô đối với tác dụng của cây đa trắng cũng có chút hoài nghi, nhưng nghĩ tới cảnh Cẩm Mặc và Hoa Lệ, Sở Niệm vẫn không thể chối từ mà đi theo phía sau Thương Sùng, lên máy bay bay đến thành phố Q.

“Quả nhiên như ngươi sở liệu, mười phút trước, hai người bọn họ cũng đã rời Mộ Thành.”

Một gã trung niên mập mạp cất điện thoại vào túi quần sau đó nhìn về gã đàn ông trên ghế da thật mà nói.

Tuy hiện tại đã là mùa xuân, nhưng khi đối mặt với gã đàn ông trẻ tuổi kia thì gã vẫn cảm thấy mình không phải ở Mộ Thành mà là ở nơi lạnh nhất ở Bắc Cực.

Cẩn thận đi tới phía trước một bước, đối mặt với gã đàn ông trẻ tuổi, gã trung niên thấp giọng Một cái mập ra trung niên nam tử cầm trong tay điện thoại cất vào túi quần, sau đó thẳng tắp nhìn về phía ngồi ở màu đen da thật trên sô pha nam nhân, nói.

Tuy rằng hiện tại mùa đã tới rồi mùa xuân, chính là ở đối mặt cái kia tuổi còn trẻ nam nhân khi, hắn như cũ cảm thấy chính mình sở trạm địa phương, không phải mộ thành mà là nhất rét lạnh bắc cực.

Thật cẩn thận về phía trước đi rồi một bước, trung niên nam tử thấp giọng nói: “Có muốn tôi cho chúng chút niềm vui không?”

“Không vội.” Trên sô pha, gã đàn ông cong cong môi, lắc nhẹ chiếc cốc chân dài trong tay, tư thái ưu nhã mà đặt ở đỉnh mũi. “Ở đó khác có người sẽ chiêu đãi bọn họ, mà việc chúng ta hiện tại phải làm chỉ là chờ đợi tin tức tốt.”

Rũ mắt nhìn hai thư chuyển nhượng cổ phần trên mặt bàn trà, ý cười trên môi gã dần phóng lớn. “Thương Sùng, nếu thiên đường có lối ngươi không đi, cố tình muốn cùng cái nha đầu chết tiệt kia cột vào cùng nhau. Vậy ngươi… đừng trách ta tàn nhẫn độc ác.”



Thành phố Q là một nơi rất rộng lớn, nhưng dân cư lại không đông như thành phố cấp ba. Không nhiều cao ốc như Mộ Thành, nhưng phong cách đơn giản làm cho người ta cảm thấy có cảm giác mới mẻ.

Vừa xuống phi cơ, Sở Niệm nhón mũi chân nhìn về phía những dãy núi trập trùng nối tiếp nhau phía xa, nếu không phải lần này bọn họ có việc gấp phải làm, không thể ở chỗ này chậm trễ lâu lắm thì khẳng định cô sẽ lôi kéo Thương Sùng, ở chỗ này chơi mấy ngày.

Trong lúc cô ngây người, Sở Niệm đã dừng chiếc xe mà hắn đã chuẩn bị từ trước ngay trước mặt cô. Hắn hiểu ý mà mua giúp cô chút thức ăn đi đường cùng nước uống, sau đó mới ngồi vào xe cùng cô, chạy về hướng huyện S cách thành phố Q hơn một trăm cây số.

Trên đường đi quá nhàm chán nân Sở Niệm mở radio lên. Vốn chỉ muốn nghe cho vui, nhưng không ngờ vừa đổi kênh cô đã nghe một tin tức khiến cô giật mình.

Không tin được mà chớp mắt liên tục vài cái, Sở Niệm nghiêng đầu, nhìn sắc mặt không có chút nào phản ứng của Thương Sùng nói: “Thương Sùng, công ty của Cẩm Mặc… làm sao hôm nay lại biến thành Hoành Thu? Phải chăng có người thừa dịp không có mọi người ở nhà cho nên đã đem cổ phần bán cho kẻ khác?”

Thương Sùng hơi nhíu mày, hắn cũng không tính để cho Sở Niệm biết chuyện gì lúc này. Nhưng mà… thôi

“Không có ai bán cổ phần, chỉ là Cẩm Mặc trước khi hôn mê đã cùng ông chủ Hoành Thu giao dịch được ở giá tốt thôi.” 

“Ông chủ hiện tại của Hoành Thu?” Sở Niệm liếm môi. “Anh có gặp qua gã sao? Thân phận của gã có quan hệ thế nào với Tôn Quý Nhân?”

“Cùng Tôn Quý Nhân là không có quan hệ, chẳng qua, anh cũng chưa từng gặp qua gã.”

Thương Sùng nói: “Em cũng biết, trên thương trường việc thương lượng mua bán và thu mua công ty người khác là vô cùng bình thường, anh cũng không cảm thấy có cái gì đáng ngạc nhiên.”

“Nhưng mà Hoành Thu thật sự có thể thâu tóm luôn Tuyết Nhạc sao? Thương Sùng, anh đừng cho là em thật sự không biết.” Sở Niệm nghiêng người, mặt hướng về Thương Sùng: “Cho đi là em không biết ông chủ của Hoành Thu hiện tại là ai,  bối cảnh thế nào, nhưng từ giá trị thị trường mà xem thì Tuyết Nhạc rõ ràng là cao hơn Hoành Thu một khúc.”

“Nếu là nói Tuyết Nhạc thu mua Hoành Thu, em thật sự không giật mình. Nhưng mà hiện tại, tựa hồ đều trái ngược. Em cũng chưa từng nghe tin tức Tuyết Nhạc kinh doanh lỗ lã, vậy vì sao Cẩm Mặc đột nhiên quyết định như vậy?” 

Thương Sùng liếc cô rồi vân đạm phong khinh mà nói: “Ai biết được, có lẽ cậu ấy chán làm ngành này rồi, nên muốn đổi ngành khác, đối với Cẩm Mặc mà nói thì thay đổi cũng tốt mà phải không?” 

“……” Sở Niệm cạn lời, người đàn ông này cho là buôn bán đơn giản như ăn bữa cơm sao? Món này hương vị không tốt, đổi sang món khác?”

Bất mãn liếc hắn, Sở Niệm nói: “Lời nói của anh em nghe cũng không hiểu rõ lắm. Em chỉ biết là, nếu Cẩm Mặc chuyển nhượng như vậy thì cũng làm cho gia sản họ thiệt hại hàng tỷ tệ đó.”  

Sở Niệm ngồi thẳng lại, giọng điệu có chút chua xót.

“Em không hiểu được mấy người có tiền các anh, nếu các anh nhiều tiền quá nên đem tiêu tiền như nước, thì tại sao không đem tiền ra mà tài trợ cho học sinh nghèo. Có lẽ vài tỷ chỉ là việc chớp mắt của các anh, nhưng với những người ở đáy của xã hội thì ý tưởng và cách làm của các anh thật không thể khiến người ta đồng tình.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi