TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Bay hai giờ rồi tiếp tục lái xe thêm ba tiếng nữa, lần quần cả ngày hai người đi theo đường núi tới được huyện S.

Huyện thành nàythực cổ xưa, thậm chí có thể dùng haichữ hoang vắng để hình dung.

Không có đường sá rộng lớn, cũng không giống Mộ Thành hoặc thành phố Q có các toà cao ốc.

Dùng trúc làm nhà cũng mới mẻ, nhưng mà nhìn vách nhà ố vàng và không một tiếng động đã có thể cho thấy sự cũ nát của nơi này.

Trước khi đi Sở Niệm đã hình dung mức lạc hậu rồi, nhưng khi tận mắt chứng kiến cô mới phát hiện, cũng là huyện thành mà sự khác biệt thật rõ ràng.

Nóigì đi nữa thì đây cũng là một huyện kế bên thành phố S vậy mà từ lúc lên xe tới giờ cô không hề thấy một bóng người.

Mũikhẽ hit vài cái, ngoài mùi bùn đất ẩm ướt, Sở Niệm không phát hiện bất cứ mùi hôi thối nào.

Non xanh nước biếc xác thật không tồi, chính là…… Sở Niệm dừngbước, khó hiểu nhìn Thương Sùng không hề thay đổi sắc mặt.

“Anh biết vị trí cụ thể của cây đa trắng ở đâu không? Vì sao này giờ em chẳng thấy ai hết?”

Liếc mắt Sở Niệm đã khát khô đôi môi, Thương Sùng đem nước khoáng trong tay mở ra, sau đó đưa tớitay cô.

Không giống lúc thường ngay lập tức trả lời cô, mà không chút hoang mang, nghiêng đầu bắt đầu quan sát hoàncảnh chung quanh hoàn.

Sở Niệm bĩu môi, rất không vừa lòng hắn làm lơ như vậy. “Thương Sùng, emđang hỏi anh đó!”

“Em yên tâm, anhnghe mà.” Thương Sùng gợi lên khóe môi, conmèo nhỏ nhà hắn thật là dễ xù lông mà.

“Vậy sao anh không trả lời em!” Rút tay ra khỏi tay hắn, Sở Niệm thở phì phì chống nạnh. “Thương Sùng, anh càng lúc càng quá đáng, làm lơ em nữa!”

“… Anh nào có.” ThươngSùng bịquát lớn mà vôtội nheo mày, sau đó cúi người nhìnSở Niệm đang trợn tròn mắt

“Nha đầu, vừarồi anh chỉ đang mải nghĩ thôi, căn bản khônggiống như em nói làlàm lơ đâu!?”

Sở Niệm chép miệng. “Em không tin.”

Thương Sùng bất đắc dĩ cười nhẹ, nghiêng đầu hôn lên má phải cô. “Hiện tại tin sao?”

Sở Niệm đôi mắt xoay chuyển, sau đó cắn môi, lắc lắc đầu. “Vẫn là không tin.”

Thương Sùng dương môi, lại hônlên má trái cô. “vậy hiện tại thìsao?”

“Còn kém một chút.”

“Còn kém một chút hả?” Thương Sùng đứng thẳng thân mình, ý vị thâm trường mà nhìn về phía Sở Niệm đã không tự giác chu miệng nhỏ.

Nhớ tới cô vừa rồi đảo mắt linhđộng, Thương Sùng cười khẽ, sau đó cúi đầu hôn lên môiSở Niệm.

Tuy rằng không nhưnụ hôn triền miên lúc thường, nhưng Sở Niệm cũng đã đạt được mục đích.

Nghiêng mắt nhìn cônàng với bộ dángmỹ mãn, Thương Sùng tới gần bên tai Sở Niệm, nhẹ giọng nói: “Nha đầu, nếu lần sau muốn cho anhhôn em, thật sự không cần như vậy quanh co lòng vòng.Em biết đó, anh rất vui lòng chủ động cống hiến sức lực cho hoạt động này.”

“……” Sở Niệm đỏmặt, chẳng lẽ biểuhiện của minh vừa rồi rõ ràng bị người ta nhìn thấu vậy sao?

Sở Niệm xấu hổ quay mặt sang một bên, giả vờ nghiêm túc nhìn quanh.

“Mình đứng đến hơn nửa tiếng mà sao không thấy ai qua lại vậy nhỉ?”

“Tuy nơi đây không phát triển đường sá, nhưng tốt xấu gì cũng là dưới chân núi, chẳng lẽ nơi đây mọi người đều… lên núi ở hết?”

“Đương nhiên không phải, emtưởng là vượn người Thái Sơn sao?” Thương Sùng hài hước cong khóe môi, duỗi tay ômeo Sở Niệm từ phía sau.

“Vậy anh nói coi sao nơi đây giống thành trống vậy?Nếu nơi này đã sớm không có người cư trú, vậysaonơi này còn có thể tiếp tục trở thành huyệnthị của thành phố Q?”

Thương Sùng ngước mắt, cùng Sở Niệm tiếp tục đi tớitrước. “Nha đầu, emcónghe qua lưu thủ thôn không?”

Sở Niệm sửng sốt một chút, ngay sau đó gật gật đầu, đáp: “Nghe qua, TV cũngcó nói về những nơi chỉ có trẻ con và người già lưu lại đúng không

“Đúng vậy, chẳng qua đặt ở trường hợp huyện S là đã bị người ta quên đi.”

“Có ý tứ gì? Anhkhông phải nói là huyện S là như vậy chứ?!”

Sở Niệm kinh ngạc, một lưu thủ thôn cũng đã thực làm người tacảm thấy bi ai, nếu…Như vậy một huyện thành lớnđều là như thế, rốt cuộc chỉ còn những người goá bụa giàcả.

“HuyệnS trước kia xác thật là một thôn xóm, nhưng bởi vì giao thông bế tắc, núi vây quanh nên từ mười mấy năm trước rất nhiều người trẻ tuổi nơi đây đều đã lục tục rời đi, đến bên ngoài sống tại cái gọi là thành phố lớn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi