TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Chương 259

Chờ Đợi Đại Giá

Sở Niệm từng xem qua trong sách cổ, chỉ cần vượt qua trăm năm trở lên, như vậy liên lí tinh thực lực cũng đã đạt tới năng lực quỷ tiên.

Tuy rằng bản thân cô từ lúc truyền thừa thức tỉnh đến bây giờ cũng chưa gặp phải qua quỷ tiên nhưng chỉ nghe tên thôi thì cô đã cảm thấy thật không dễ đối phó.

Giống Lưu Di Na là lệ quỷ oán khí thâm hậu thì không tính là quỷ tiên, như vậy… quỷ tiên chân chính, rốt cuộc sẽ mạnh tới đâu?

Nếu cứ cậy mạnh mà đối chọi, thì cô và Thương Sùng lúc này còn có thể toàn thân mà lui sao?

Dường như hiểu được nỗi băn khoăn của người ngồi cạnh bên, Thương Sùng ngồi trên ghế lái xe lại không lo lắng nhiều như Sở Niệm. Hắn bình tĩnh mà ưu nhã mà cong cong khóe môi, nhìn hoàng hôn đã buông phía trước, quay sang Sở Niệm nói: “Kế hoạch của anh rất đơn giản, chỉ cần em phối hợp vô điều kiện với anh. Thứ nhất…”

……

Ban đêm huyện S yên tĩnh quá mức làm cho lòng người có chút hoảng. Cho dù lúc này đã tới đầu xuân, nhưng trên núi vận chưa tan sương mù làm cho huyện S về đêm vô cùng âm u lạnh lẽo và ẩm ướt. 

Sở Niệm đứng bên cạnh xe gấp gọn hàng ma bổng cho vào trong bao cho vào túi. Cô cùng lúc lấy ra lá bùa đen bỏ vào trong bình trữ hồn.

Sửa sang một lúc sau đó mới quay sang nhìn người đang đứng im lặng chờ đợi hỏi: “Thương Sùng, anh cảm thấy kế hoạch hữu dụng sao? Lỡ đâu chút nữa phát sinh sự tình không như anh dự đoán thì sao?”

“Nha đầu, đây là em không tín nhiệm snh sao?” Thương Sùng nhíu mày, gạt vấn đề qua một bên.

“Cũng không phải không tín nhiệm, chỉ là cảm thấy…… anh tưởng tượng ra đơn giản quá.” Sở Niệm dẩu hạ cái miệng nhỏ, lấy ra một sợi dây thun, cột lại mái tóc dài đang xõa trên bờ vai. “Đường lui cũng không có tính tới, làm em rất là không yên tâm luôn.”

“Em muốn đường lui thế nào?” Thương Sùng đi đến bên người Sở Niệm, giúp cô kéo dây kéo áo khoác lên. “Kế hoạch vốn dĩ chính là tùy cơ ứng biến. Lấy bất biến ứng vạn biến, đây mới là biện pháp duy nhất giải quyết bất cứ sự tình nào.”

“Được rồi được rồi, dù gì đi nữa em cũng không nói lại anh. Dù sao Thương Sùng anh cũng là biết tuốt, từ giờ trở đi mạng nhỏ của em giao hết cho anh.”

Thương Sùng câu môi, cười đầy thâm ý: “Dù anh rất muốn nói là anh sẽ không phụ sự kỳ vọng của em, nhưng mà nha đầu ơi, dù anh với em không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, hiện tại có thể có cơ hội cùng em chết cùng ngày cùng tháng cùng năm thì Thương Sùng anh trong lòng lại có chút chờ mong.”

“Phi phi phi, lúc này là lúc nào mà anh còn có tâm tư đùa giỡn kiểu này.” Sở Niệm tức giận mà trừng hắn một cái, ngẩng đầu nhìn sau núi một mảnh đen kìn kịt. Cô cau mày mở miệng nói: “Đến lúc rồi, chúng ta hiện tại liền xuất phát đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi