TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thư Tiếu Nhi biết mình đã khơi lên sự nghi ngờ trong lòng con nhóc này, mục đích thứ nhất ả đã đạt được.

Có đôi khi biện pháp khiến một cô gái rời khỏi một người đàn ông không cần phải uy hiếp hoặc bức bách, chỉ cần vô tình gợi nên sự nghi ngờ, tích lũy dần theo thời gian sẽ có thể làm sự tín nhiệm của họ bị tan rã.

Làm người cũng có chỗ tốt, dù kiếp trước có bao ký ức khắc cốt minh tâm, chỉ cần uống chén canh Mạnh Bà kia thì dù thề non hẹn biển cũng chỉ là hư ảo.

Tướng quân, người giữ trái tim mình chờ con ả này, nhưng mà… làm sao người dám chắc con tim ả cũng gìn giữ cho người?

Nhàn hạ vuốt mái tóc dài, Thư Tiếu Nhi đã đạt được mục đích nên định xoay người rời đi.

Không phải nói bạn trai chị ta  cũng ở tòa C lầu một sao? Cô gái này chẳng lẽ thật sự mê trai tới mức quên cả phương hướng à?

Tốt bụng nên Sở Niệm chỉ vào con đường trước mặt nói: “Thư Tiếu Nhi, chị đi ngược rồi, tòa C bên kia.”

Thư Tiếu Nhi không quay lại, đưa lưng về phía Sở Niệm ả có chút khinh thường mà khẽ hừ một tiếng, sau đó mới xoay người, trên mặt lại khôi phục vẻ ôn nhu. “Chị biết mà, chị chỉ muốn đi mua đồ ăn sáng cho bạn trai chị thôi.” 

Con nhóc này đang khinh bỉ chỉ số thông minh của mình sao? Đúng là càng nhìn như vô hại càng nhiều tâm cơ!

Biết mình nói sai, Sở Niệm  xấu hổ dùng tay gãi đầu. Sau đó tạm biệt Thư Tiếu Nhi đi tới nhà Thương Sùng.

… Meo_mup

Từ trước lúc ăn tết, vì Hoa Lệ luôn phá bĩnh chuyện tốt của mình và Sở Niệm nên Thương Sùng đã cho cô nàng và Cẩm Mặc tiền mua nhà khác.

Từ lúc trang hoàng tới giờ cũng đã ba tháng rồi. Thương Sùng nhìn Hoa Lệ đang vờ vịt thu thập hành lý mà đưa tay xoa trán.

Hắn cũng muốn cuộc sống thanh tĩnh chút, nhưng mà tự dưng có chướng ngại vật xuất hiện, trừ hắn ra thì cũng chỉ có Hoa Lệ có thể ứng phó.

Trước kia tu vi Hoa Lệ là kém so với Thư Tiếu Nhi, nhưng hiện tại… hai cô nàng này mà đánh nhau khẳng định rất đáng trông đợi.

Cẩm Mặc nheo mắt dò xét Thương Sùng đứng cạnh mình không hé môi, Cẩm Mặc có chút…

Chủ nhân…… Muốn hay không đây!

Lúc trước chính là Thương Sùng lên tiếng muốn đuổi bọn hắn đi, hiện tại còn không phải là xuất hiệnThư Tiếu Nhi sao, chủ nhân chẳng lẽ còn giải quyết không được ả?

Nhớ tới lúc sáng Hoa Lệ dùng lời nói uy hiếp hắn trong phòng, hai mặt thụ địch, bị kẹp ở giữa, Cẩm Mặc  liền cúi đầu liên tục thở dài.

Hoa Lệ là tính tình quật cường, tuy rằng mê chơi ham ồn ào, nhưng cũng rất biết chuyện.

Thư Tiếu Nhi xuất hiện, dù cho Thương Sùng không nói cái gì nhưng cô gái này tâm tư đã sớm hướng về Sở Niệm nên hoàn toàn không muốn có một quả bom hẹn giờ ở Mộ Thành. 

Chẳng qua là muốn hù dọa chủ nhân, mà hắn lại bị buộc thành đồng lõa.

Thật cẩn thận mà liếc mắt nhìn Thương Sùng còn đang nhìn chằm chằm chính mình, Cẩm Mặc liền liên tiếp nuốt nước miếng.

Sau đó dùng phúc ngữ trong phòng khách đầy yên tĩnh mà khách, hừ một tiếng: “Meo~~~” Meomup153

Oái! Hắn rõ ràng là muốn gọi một tiếng Hoa Lệ, như thế nào vừa ra khỏi miệng thành thanh âm này?!

Đang thu thập quần áo trên sô pha, Hoa Lệ nghe thấy Cẩm Mặc kêu như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thật sự không nhịn nổi mà phì cười.

Cô vốn dĩ không phải một diễn viên xuất sắc, huống chi soái ca như Cẩm Mặc lại làm như vậy

Thật mất mặt…… Nhưng mà… cũng thật vô cùng đáng yêu!

Nhìn mặt Cẩm Mặc đen sắp gần bằng màu áo, Hoa Lệ cười tới hai vai không ngừng run lên. Thương Sùng nén cười, khoanh tay trước ngực. 

Trầm mặc không nói ngồi ở trên sô pha, hắn muốn nhìn coi tiết mục nhàm chán này muốn diễn bao lâu.

Không thể hiểu được tự dưng kêu tiếng mèo, không thể hiểu được bị Hoa Lệ cười nhạo.

Cẩm Mặc đứng đó khóe môi run rẩy, hắn cuối cùng minh bạch cái gì là ở ác gặp dữ.

Yên lặng nhìn kẻ khiến mình mất mặt, Cẩm Mặc đột nhiên cảm thấy, chính mình cùng chủ nhân cùng xem diễn, kỳ thật hẳn là cũng khá tốt.

Kế hoạch của Hoa Lệ vốn là như vầy, cô nàng làm bộ làm tịch thu thập đồ vật chuẩn bị bỏ đi, sau đó ngay lúc cô nàng rời đi thì Cẩm Mặc bắt đầu ra mặt làm người hòa giải.

Tính tình chủ nhân vẫn luôn đều trầm ổn dọa người, Hoa Lệ không dám chắc có thể khiến lão nhân gia khai kim khẩu, kêu bọn họ lưu lại.

Cẩm Mặc xấu hổ, cô nàng là có thể cảm giác được. Vốn tưởng rằng kế hoạch của chính mình rất thành công, nhưng mà… nhìn trên ghế càng lúc càng ít đồ, Hoa Lệ có chút sốt ruột.

Bất động thanh sắc mà lườm Cẩm Mặc, Hoa Lệ rõ ràng đang nói: Ngươi nha mau mau nói chuyện nha!

Ai ngờ tại thời khắc mấu chốt như vậy, Cẩm Mặc lại đứng hình, không buồn để ý tới Hoa Lệ mà mím môi, nhìn sang chỗ khác.

A dou, quả nhiên là đàn ông chẳng đáng tin mà!

Đang do dự muốn bậc thang để xuống, Hoa Lệ nghe tiếng chuông cửa thì cười toe toét. 

Như là tìm thấy cọng rơm cứu mạng, Hoa Lệ cũng không đợi Thương Sùng cùng Cẩm Mặc hé răng, liền nhảy dựng lên, chạy tới cửa chính.

Vừa nhảy nhót, vừa ân cần nhìn Thương Sùng, Hoa Lệ nói: “Chủ nhân, người ngồi chỗ đó đừng nhúc nhích, Hoa Lệ giúp người đi mở cửa là được.”

Nhìn đi, đây là Hoa Lệ luôn hung dữ với mình sao? Meomup153

Giờ khắc này Cẩm Mặc bỗng nhiên cảm thấy, Hoa Lệ trong thân thể chảy dòng máu mèo yêu, có khả năng có thêm dòng máu của chó Nhật.



Theo bản năng hít hà cánh mũi, Hoa Lệ mở cửa nhìn bữa sáng Sở Niệm mang theo mà nói:

“Chị dâu ơi, thấy chị thật là tốt mà!”

“…” Đứng ở ngoài cửa Sở Niệm sửng sốt, làm sao mới có một tuần không thấy, tất cả mọi người đều có điểm không bình thường?

Đưa bữa sáng trong tay cho Hoa Lệ, Sở Niệm nhấc chân bước vào phòng khách.

Đang tính hỏi là Thương Sùng có nhà không? Nhưng lời nói vừa đến bờ môi thì cô đã thấy Thương Sùng đang ngồi trên ghế.

Chung quanh hết thảy tựa hồ đều an tĩnh lại, không có Hoa Lệ, không có Cẩm Mặc, chỉ có cô cùng hắn.

Loại cảm giác này rất quen thuộc, tựa như lúc trước bọn họ ở trong đêm đen kia.

Một cái liếc mắt như đã ngàn năm, nhớ nhau ngàn lần, không cần ngôn ngữ, Sở Niệm đều hiểu, Thương Sùng cũng hiểu.

Nam nhân này đôi mắt vẫn đẹp tựa như ngôi sao lộng lẫy nhất trên bầu trời, chỉ cần nhìn hắn như vậy thôi, Sở Niệm đã cảm thấy tim đập rộn ràng, không còn suy nghĩ gì được.

Trên người hắn mặc một bộ đồ thoải mái màu trắng, đúng là màu sắc đơn giản nhất như vậy mới hợp với người cao quý và hoàn mỹ như hắn vậy.

Khóe môi hơi cong lên, vẻ hoàn mỹ và ôn nhu nhuộm đầy gương mặt cương nghị của hắn. Mỏi mệt tựa hồ không có làm sắc mặt của hắn kém đi, nam nhân của cô vẫn đẹp trai tới mức nghẹt thở.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi