TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trò chơi?

Sở Niệm cau mày, ý bảo nàng tiếp tục nói.

Thích Tiểu Vi nửa nằm nửa ngồi trên giường còn thút thít khóc, câu chuyện từ nửa tháng trước được cô nói ra.

Trường học con nhà giàu, đa số học sinh tới học không phải vì học mà vì ăn nhậu chơi bời. Hơn nữa Thích Tiểu Vi nhiều tiền lại rộng rãi nên cũng coi như là người nổi tiếng trong trường.

Vốn dĩ xinh đẹp, tính cach cũng có chút kiêu ngạo, bạn bè cô đương nhiên cũng cùng một loại giống như cô.

Ngày ngày nhàn rỗi không có gì làm thì đi mua sắm, không thì cũng ngồi tám chuyện về đám nam sinh đẹp trai trong trường.

Mối tình đầu nảy sinh cũng là chuyện thường tình, nhưng chỉ là nam sinh mà Thích Tiểu Vi thích… dường như không thích cô.

Công chúa kiêu ngạo gặp phải một nam sinh lạnh lùng, nghèo khổ, thấp kém trở thành chuyện cười trong những câu chuyện phiếm của bạn bè.

Đào Phỉ được coi như bạn tốt nhất của Thích Tiểu Vi cũng là bạn cùng phòng với cô. Bốn cô gái cùng phòng tại ký túc xá liền xúi giục nhau cùng chơi trò Thỉnh Bút Tiên vô cùng kích thích và mạo hiểm.



Cách chơi cũng rất đơn giản, đúng 12 giờ đêm, đốt nến sáp ong màu trắng đặt ở chữ hai bên cái bàn có chữ, sau đó người chơi sẽ cùng nhau cầm lấy thân bút, nhắm mắt lại mặc niệm khẩu quyết.

Người ta nói chỉ cần thỉnh được bút tiên lên thì bút tiên sẽ giúp mình giải quyết tất cả mọi vấn đề.

Bốn cô gái trẻ ban đầu cũng bán tín bán nghi, nhưng vì lòng hiếu kỳ mà vẫn theo cách đọc được trên mạng, đúng 12h đêm ngồi quanh một cái bàn cùng nhau.

Đào Phỉ tựa hồ còn lo lắng sự tình sẽ không thành công, cho nên cũng không biết dùng cách gì mang theo một lọ chứa cái gì đó đông lại thành màu trắng đựng trong bình thủy tinh.

Ngọn nến trắng cháy trong căn phòng tối om có vẻ vô cùng quỷ dị, Đào Phỉ đem chất lỏng trong bình đổ vào một cái đãi nhỏ, dùng bật lửa đốt lên.

“Thối quá!” Một cô gái khác trong ký túc xá là Trịnh Nam sau khi ngửi thấy mùi chất lỏng cháy cảm thấy buồn nôn hỏi tiếp: “Đào Phỉ, bà đốt cái gì đó? Thối quá đi, mau đổ đi.”

“Đổ đi?” Đào Phỉ khó chịu khi nghe nói vậy, bịt chặt mũi ra vẻ thần bí hỏi: “Bà biết kiếm cái này khó tới cỡ nào không?”

Trịnh Nam ghét bỏ mà lắc lắc đầu, cau mày nhìn thứ kia đã tan hoàn toàn thành chất lỏng. “Thứ này rốt cuộc là cái gì ư, sao mà nghe mùi như đồ bị phân hủy á!”

Đào Phỉ cười hắc hắc, ánh nến màu trắng nhẹ nhàng lắc lư. Dường như thấy Thích Tiểu Vi không hứng thú lắm, cô nàng dùng tay chọc chọc cô. “Tiểu Vi, vì bà mà tui tìm thi du tới đó, vậy mà còn ở đây mà thất thần, giờ muốn sao đây.” 

Thi du – hai chữ này thật đúng là làm Thích Tiểu Vi có chút giật mình, nhớ tới bộ dạng Điền Húc trước mặt mọi người cự tuyệt mình cô âm thầm ở trong lòng hạ quyết tâm.

Cong khóe môi cảm kích, Thích Tiểu Vi ôm cánh tay Đào Phỉ, làm nũng nói: “Đào phỉ bà đừng nóng giận, người ta biết sai rồi.”

“Bà đó, chỉ biết ra vẻ nũng nịu dễ thương!” Đào Phỉ miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng là khuôn mặt nhỏ tươi cười đã che lấp không được đắc ý trong lòng.

Liếc thấy đã sắp 12h, bốn cô gái vây quanh nhau cười nói hihi haha.

Không như Thích Tiểu Vi có mục đích khi chơi bút tiên, Đào Phỉ to gan cũng chỉ vì muốn tìm kích thích. Trịnh Nam yêu sạch muốn biết hai tháng sau người nhà có cho đi Pháp chơi không, còn Tiểu Lộ ngoan nhất ký túc xá thì muốn biết liệu có giành được học bổng.

Tâm sự mãi cũng tới 12h. Đào Phỉ giữ chặt tay cả đám Thích Tiểu Vi, trịnh trọng dặn dò: “Mấy bà nhất định phải nhớ kỹ, chút nữa bất kể xảy ra chuyện tì, nhất định không được buông bút ra đâu đó. Mời bút tiên tới mà không tiễn đi, thì cả bốn đứa tụi mình… đều gặp xui xẻo!”

Thích Tiểu Vi cùng Tiểu Lộ đều vô cùng chân thành gật gật đầu, chỉ có Trịnh Nam cười nhạo một tiếng, vẻ mặt không để trong lòng.

Chung phòng hơn một năm làm Đào Phỉ hiểu rõ tính của Trịnh Nam, nên cũng chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó cầm một cây bút chì kêu mọi người chú ý.  

Bốn bàn tay bé nhỏ trắng nõn cùng nắm vào thân bút, Đào Phỉ nhắm mắt lại, vô cùng thành kính mở miệng nói: “Bút tiên bút tiên, ta là ngươi kiếp này, như muốn cùng ta tục duyên, thỉnh trên giấy họa vòng…”

Giọng Đào Phỉ vốn dĩ vừa mỏng lại vừa sắc lại còn đọc chú ngữ quỷ dị thật là làm cho người ta không khỏi lạnh sống lưng.

Cứ thế lặp đi lặp lại chú ngữ nhiều lần, căn phòng kín nhưng chợt có cơn gió lạnh thổi qua, bút chì ở giữa bàn bắt đầu di động…

Không sợ hãi như Tiểu Vi và Tiểu Lộ, lúc này Đào Phỉ hưng phấn dị thường. Cô kích động nhìn cả bọn rồi nhìn chằm chằm mặt bàn, mở miệng hỏi: “Bút tiên bút tiên là ngươi sao? Nếu ngươi đã đến rồi, thỉnh ở vẽ một vòng ở trên bàn.”

Bút chì chạy trên bìa giấy carton tạo ra âm thanh sàn sạt, vài giây sau, một vòng tròn méo mó xuất hiện trước mặt các cô.

Đào Phỉ hoan hô, ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía Thích Tiểu Vi. “Tiểu vi, mau nói ra yêu cầu, bút tiên nhất định có thể giúp bà thực hiện!”

Hành vi này thật sự quá quỷ dị, quá không tầm thường. Thích Tiểu Vi có chút suy nghĩ mà sợ nhíu nhíu mày, yếu ớt nhìn đào phỉ. “Đào Phỉ… Thật sự linh nghiệm sao?”

“Đương nhiên.” Bút tiên đều do cô mời tới, nha đầu này sao tự nhiên giờ này còn do dự chứ? Có chút giận dỗi phiết bặm môi, Đào Phỉ quay sang nhìn hai người còn lại, mở miệng nói: “Bút tiên bút tiên, ta muốn hỏi một chút năm nay tiền mừng tuổi có thể có bao nhiêu.”

“Thấp kém……” Ngựa đầu đàn Đào Phỉ hỏi vậy làm cho Trịnh Nam ngồi đối diện cười thành tiếng tiếng, con nhỏ này trong đầu trừ tiền ra, thật đúng là còn có thể có điểm khác sao?

Đào Phỉ trừng mắt liếc mắt một cái, nếu không phải hiện tại tinh lực đều đặt ở bút tiên thì thế nào cũng phải đứng lên cào cho Trịnh Nam!

Trịnh Nam gia thế tuy rằng so ra kém Thích Tiểu Vi, nhưng gia cảnh cô so với Đào Phỉ thì đúng là khá giả hơn nhiều.  Nếu không phải coi trọng mặt mũi Tiểu Vi thì hai kẻ hay ngầm đấu này cũng sẽ không cùng ngồi với nhau ở đây.

Đào Phỉ không thích nhìn Trịnh Nam kia luôn cao ngạo không ai bì được, Trịnh Nam thì cũng không thích Đào Phỉ mê tiền suốt ngày vây quanh Thích Tiểu Vi.

Không cam lòng yếu thế quăng cho Đào Phỉ ánh mắt coi thường, Trịnh Nam hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang nơi khác.

Tiểu Lộ dịu dàng đang tính khuyên nhủ hai cô thì bất ngờ cây bút trong tay bắt đầu di chuyển.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi