TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Quỷ tiên này dạo gần đây hành vi vô cùng kỳ quái, dáng vẻ vừa địch vừa bạn thật đúng là làm hắn có chút bối rối.

Lạnh lùng đong đưa cái đuôi, con mèo đen cau mày sau đó quay sang con mèo Ba Tư  nói: “Về thôi, cũng không còn sớm nữa, chủ nhân còn đang chờ ở nhà.”

Con mèo Ba Tư gật đầu, trong nháy mắt biến mất trên nóc nhà Thích Tiểu Vi.

Thương Sùng vẫn luôn ngóng tin tức ở nhà nên nghe có tiếng động vội đứng lên. Hắn uống sạch chất lỏng trong cốc, rồi nhìn về phía con mèo đen vừa xuất hiện, hỏi: “Mọi việc thế nào? Thư Tiếu Nhi không làm khó Sở Niệm chứ?”

“Khó xử thì cũng không có, chỉ là……”

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là đêm qua xảy ra rất nhiều chuyện, Thư Tiếu Nhi ở thời điểm cuối cùng còn xem như nghe lời.”

Con mèo đen trên đất đúng là Tiểu Hắc biến mất đã lâu. Đầu nó run run, quả nhiên lâu rồi nó không làm mèo.

Quay lưng lại, biến lại thành hình người. Cẩm Mặc mặc lại quần áo rồi thẳng người đứng trước mặt Thương Sùng. (MèoMup: uầy, sao anh không biến ra có mặc đồ luôn cho rồi, Animorph còn tìm ra cách, mà anh k tìm ra được sao?)

Núp ngoài cửa sổ cả đêm hắn thấy rõ mọi chuyện nên lúc này kể lại rõ ràng cho chủ nhân. Tử Lam Sam kỳ quái, lại giúp đỡ nhưng lại cũng đá cho Sở Niệm một cú vào ngực…

Thương Sùng nghe chuyện vẫn bình tĩnh, nhưng khi nghe tới việc Sở Niệm bị đá bị thương thì bóp chặt tay, chiếc cốc… vỡ nát.

Hắn trầm mặc, ngồi lại trên ghế. Thương Sùng loay hoay rồi mím môi.

Chủ nhân như vậy Cẩm Mặc nhìn không thấu. Từng giọt máu đen nhỏ trên sàn nhà làm dây thần kinh của Cẩm Mặc như đứt thành từng đoạn.

Hắn muốn giúp chủ nhân xử lý vết thương nhưng lại sợ mình làm cho Thương Sùng giận giữ.

Trước nay chỉ có Sở Niệm mới có thể ảnh hưởng đến chủ nhân. Không để ý tới vết thương, Cẩm Mặc biết trong lòng chủ nhân vô cùng khó chịu.

Rõ ràng là muốn bên cô ấy, tại sao lại muốn phái Thư Tiếu Nhi đi bảo hộ nàng?

Tuy rằng đã bảo mình cùng Hoa Lệ đang âm thầm giám thị Thư Tiếu Nhi nhất cử nhất động, nhưng ‘bảo hộ’ như vậy cũng chưa chắc có thể làm Thương Sùng an tâm mà.

Áp lực trầm mặc ở trong phòng tùy ý lan tràn, đồng hồ trên vách tường tựa như đồng cảm với cảm giác bất an của Cẩm Mặc…

Cũng không biết an tĩnh bao lâu, Thương Sùng đang nhắm mắt, đột nhiên giật giật khóe môi, mở miệng nói: “Hiện tại cô ấy ở nơi nào?”

Cẩm Mặc cúi mình, đáp: “Do quá mệt mỏi, cho nên hiện tại cô ấy còn đang nghỉ ngơi ở nhà cô gái kia.”

“Chủ nhân có muốn đi xem không?” Cẩm Mặc lấy chìa khóa xe ra đặt trên mặt bàn. “Cẩm Mặc đã đậu xe trước cửa.”  

Thương Sùng lắc lắc tay, nhéo nhéo ấn đường, làm người ta cân nhắc không ra. “Không cần. Ngươi cùng Hoa Lệ đã mệt cả đêm rồi, đi nghỉ đi. Việc của Sở Niệm, ta tự biết chừng mực.”  

Cẩm Mặc sửng sốt một chút, sau đó trầm mặc  xoay người đi ra khỏi phòng.

Rất nhiều chuyện đều phải tinh tế nghiên cứu một chút, tỷ như cục trưởng cảnh sát Mộ Thành, Tư Đồ Nam đã bắt đầu trồi lên mặt nước …… Thương Sùng cho rằng trong khoảng thời gian  Sở Niệm ngủ này, hắn cũng cần làm gì đó. Bằng không với tính bướng bỉnh của nha đầu này, thật đúng là sẽ không bỏ qua cho hắn một lần đâu.

Duỗi tay dùng niệm lực vươn ra ngoài cửa sổ, bắt con quạ đen trên cây đại thụ, Thương Sùng nắm mỏ chim, đối diện với mắt con quạ, gằn từng chữ một mở miệng nói: “Trở về nói cho chủ nhân của ngươi, ta Thương Sùng bắt đầu phản kích.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi