TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở Niệm thừa nhận chính mình ngay từ đầu ý tưởng là có chút làm khó Thương Sùng, chỉ là hắn còn ra vẻ, cố tình khiến cho cô trong lòng cảm thấy nghẹn khuất.

Nam nhân không biết gì về tình thú nam nhân quả nhiên đồ đầu gỗ, đơn giản cố chấp, lại thiếu một phần vui vẻ.

Trời cao đối với mỗi người thật đúng là công bằng, nếu Thương Sùng quá mức hoàn mỹ, phỏng chừng cũng không tới phiên thích cô đâu nhỉ…

Cảm giác vừa buồn vừa giận đột nhiên sinh ra, Sở Niệm bám vào cửa sổ xe, hoàn toàn khóc không ra nước mắt.

Bên tai vang lên tiếng cười không rõ ý vị của Thương Sùng, một lát sau, giọng của hắn chậm rãi truyền vào tai cô:

“Còn không phải tiếc tiền dùm anh sao? Nha đầu, dáng vẻ của em thật đáng yêu!”

“…” Đáng yêu, đáng yêu?! Sở Niệm xém nữa đập đầu vào cửa kính xe.

Đưa tay kéo cánh tay Sở Niệm để cô nhìn về phái mình, Thương Sùng cong môi: “Em là cô gái thế nào, anh hiểu rõ chứ. Nên anh tận tâm tận lực yêu chiều em, Thương Sùng anh cũng chỉ vì em là Sở Niệm mà thôi.”

“Những gì ban nãy em nói, anh đều đáp ứng. Trên đời này, cũng chỉ có em có thể biến anh thành như vậy.”

Cái kiểu lật lọng này đúng là hắn chưa từng làm qua. Cũng may, đối phương là Cẩm Mặc, bằng không hắn không biết giấu mặt vào đâu.

Che trăng dời núi chỉ vì nụ cười hồng nhan, Sở Niệm muốn, cho dù là ánh trăng trên trời, chính mình đều sẽ nghĩ cách đưa cho nàng.

Trong xe không khí rốt cuộc có chút hòa hoãn, Thương Sùng đang lái xe tựa hồ nhớ tới một việc.

Hắn nghiêm trang dừng xe lại, nhìn Sở Niệm đang buồn bực mở miệng hỏi: “Xe hiện tại, xem như đã có. Chính là Sở Niệm… em có bằng lái sao?”

Sở Niệm sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu. “Em năm ngoái thi đậu rồi, anh yên tâm, em không đâm hư xe đâu.”

Nhìn dáng vẻ ngập ngừng của cô, Thương Sùng đương nhiên không bỏ qua. Hắn khẽ cau mày, sau đó tháo dây an toàn. Mấy động tác liên tiếp làm Sở Niệm có chút ngây người, cô muốn biết hắn đây là đang định làm cái gì.

“Thương Sùng, anh đang tính làm gì vậy?”

Cửa xe phía cô bị mở ra, Sở Niệm lôi kéo Thương Sùng đang tháo dây an toàn của mình.

Thương Sùng nhướng mày, tiến đến trước mặt Sở Niệm, câu môi cười. “Nếu em đã có bằng lái rồi, vậy tự mình lái xe đi, em phải cho anh thấy kỹ thuật lái xe của em chứ?”

“Là sao?” Sở Niệm mở to hai mắt, cười tươi rói. “Em nghĩ là không cần đâu?”

“Nếu em không cho anh biết em lái xe kỹ thuật như thế nào…” Thương Sùng nhún vai, quơ tay ra vẻ đáng tiếc. “Như vậy vừa rồi đáp ứng chuyện của em, coi như anh không có nói qua.”

Hắn cũng không muốn Sở Niệm lái xe xảy ra chuyện gì, sát thủ trên đường lộ này nọ, vẫn là thực sự có điểm đáng sợ.

Sở Niệm cũng không nghĩ tới Thương Sùng đến nước này sẽ đột nhiên chơi nhất chiêu này, há miệng, đến cuối cùng cũng không có nói ra được một câu phản bác.

Nhớ tới năm ngoái lúc xem Nhạc Du lái xe, Sở Niệm nhíu mày, tự tin hỏi: “Anh xác định muốn thử lúc này sao? Anh cũng biết… mắt em buổi tối không tốt lắm.”

Lý do vớ vẩn vậy, trên đời này cũng chỉ có Sở Niệm có thể nói ra.

Thương Sùng cười đến cong khóe mắt, động tác ưu nhã lui từ trong xe ra. Từ trên cao nhìn xuống nhìn Sở Niệm trong chốc lát, hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay đầy thủ đoạn, sau đó nói: “Ban đêm tầm mắt đích xác không bằng ban ngày, chính là Sở Niệm, đây cũng không phải sơn thôn.”

“11 giờ, trên đường xe cộ cũng nhiều lắm. Nếu em thử xe ban ngày, sợ là anh sẽ quá mệt thôi.” 

“…” Sở Niệm có thể biểu lộ rằng công phu nói chuyện của người nam nhân quả thực không ai có thể địch sao?! Kim đâm chảy máu còn tổn hại người ta tới cực điểm, đây là trong một giây không bị liếc thì không chịu nổi  sao?!  



Nghiến răng nghiến lợi nắm chặt bàn tay, Sở Niệm biết nếu hiện tại không thử xe, về sau Thương Sùng cũng tuyệt đối sẽ không cho cô mua xe.

Miếng mỡ tới miệng còn muốn kẹp trở về sao? Sở Niệm trừng mắt, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng. Cô cởi dây an toàn, từ trong xe bước ra.

Còn không phải là chính mình lái xe sao! Muốn thì chiều, chỉ cần hắn đừng hối hận!

Rất là tiêu sái đóng cửa xe, Sở Niệm nhìn Thương Sùng ngồi trên ghế phụ, hừ một tiếng. “Thương Sùng, tay của em còn chưa đụng vào vô lăng đó. Anh có cần lên xe xong là đeo dây an toàn luôn không?”

“Em nói đi?” Thương Sùng nhướng mày, một chiêu phản kích làm Sở Niệm thiếu chút nữa liền xù lông.

Không thể nhịn được nữa mà cau chặt mày, Sở Niệm khởi động ô tô, để lại cho Thương Sùng một tiếng cười lạnh ý vị không rõ.

Gần 12 giờ Mộ Thành về đêm có vẻ phá lệ yên lặng, mọi âm thanh đều dường như bị tắt mất.

Làm sao về tới nhà, Thương Sùng đều có chút nhớ không rõ.

Hắn thề, về sau sẽ tuyệt đối không bao giờ để cho nha đầu kia lái xe một mình.

Chạy như điên trên đường tuy không tới mức làm cho cô thành sát thủ đường trường người người sợ hãi. Nhưng mà cái kiểu đang chạy lại đột nhiên phanh lại là sao?!

Sờ sờ trán bị đập đầu vào cửa sổ xe tới sưng một cục, Thương Sùng cảm thấy đêm nay là lần mất mặt nhất trong mấy ngàn năm tới. 

Không đành lòng mắng nàng, đành phải thét chói tai. Dọc theo đường đi nghiêng ngả lảo đảo, cuối cùng hai người đều xem như còn an toàn.

Nhìn bên kia người ta bước uyển chuyển nhẹ nhàng, biểu tình khoe khoang. Đi ở phía sau Thương Sùng hật đúng là muốn một chân hướng mông Sở Niệm mà đá.

Như là chưa đã thèm, Sở Niệm ngừng lại dường như không có nhận thấy vẻ tái nhợt trên mặt Thương Sùng.

“Thương Sùng, chiếc Maserati này thật sự là quá tuyệt vời! Khởi động có lực, phanh lại nhanh nhạy, anh nói sao trước em không cảm giác được chứ?”

Cảm giác trên đường thật quá tuyệt vời, nếu không phải Thương Sùng tiếng kêu quá lớn, Sở Niệm thật đúng là muốn thử xem tốc độ 200km/h sẽ là cái dạng gì.

“……” Thương Sùng cạn lời, trên trán gân xanh nhảy nhảy.

Ít nhiều gì mình cũng lái xe mấy chục năm nay, chẳng lẽ nói với cô  đột nhiên khởi động, đột nhiên phanh lại kia quả thực chính là ngu ngốc mới có thể làm sao!

Nhìn Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ đã đem cửa mở ra, Sở Niệm tiến đến bên tai Thương Sùng, đè thấp thanh âm, cố tình cường điệu. “Thử xe này nọ, em cũng đã làm được. Giờ đưa chìa khóa xe cho em, sau này em chở anh đi hóng gió thường xuyên.”

Xem vẫn là không cần đi……

Thương Sùng còn chưa kịp nói ra miệng, thì Sở Niệm bên người đã chạy vào phòng.

Nhìn Cẩm Mặc đang đoán già đoán non, Thương Sùng nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, biểu tình thật là có chút xấu hổ.

Chủ nhân tựa hồ có chút kỳ quái a… Cẩm Mặc mím môi, sau đó nhìn về phía hắn thăm dò. “Đại ca, anh đây là……”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi