TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Dạ biết.” Sở Niệm có chút giật mình, cô cảm thấy thầy hiệu trưởng hỏi mình câu này hiển nhiên là có thâm ý khác.

Thầy hiệu trưởng đối với việc Sở Niệm thẳng thắn vô cùng hài lòng. Ông còn tưởng tiểu nha đầu này tới giờ còn định gạt ông nữa.

Vô cùng hài lòng, đầy thâm ý cong môi, mặt ông có chút căng cứng. Ném xấp tài liệu trên tay xuống mặt bàn, ông mím môi, ánh mắt như có như không đảo qua người Sở Niệm.

“Tuy thầy không thích đi can thiệp vào chuyện riêng tư cá nhân của mấy đứa, nhưng mà Sở Niệm, em nghỉ học cũng phải cho tôi biết một lý do nào hợp lý.”

“Mấy tháng trước em có nhớ trên diễn đàn của trường có ảnh chụp tình yêu thầy trò không, cho dù là hình ghép này nọ, nhưng Sở Niệm à… em với Thương Sùng cũng không nên gạt thầy chứ.”

Bản thân ông lúc đó lo lắng vì áp lực từ cấp trên tới sứt đầu mẻ trán, không nghĩ tới được, nhân vật chính của tấm ảnh đúng là người trong trường của mình.

Trong mắt hiệu trưởng lấp lóe ánh sáng, mím môi, sau đó cầm lấy chén trà trên mặt bàn, thổi thổi…MeoMup

Dáng vẻ giống như là rõ ràng rồi ‘Thương Sùng từ chức, em liền tạm nghỉ học. Sở Niệm ơi là Sở Niệm, đúng là khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn.’

Sở Niệm đứng ở phía đối diện cũng không nghĩ tới hiệu trưởng biết rõ chuyện của cô và Thương Sùng, cô nheo mắt, cảnh giác đặt tay sau lưng.

Cũng không thể trách cô quá cẩn thận được, sau việc cha của Tô Lực, đối với Sở Niệm rõ ràng là gõ lên hồi chuông cảnh báo.

“Hiệu trưởng không phải đã nói sẽ không can thiệp việc riêng tư sao? Việc của em với Thương Sùng chắc cũng không phải trong phạm vi quản hạt của ngài đúng không?”

“Một người là giáo viên dạy thế trong trường của ta, một người là sinh viên trường ta. Em cảm thấy việc của các em, tôi còn không có quyền hỏi tới sao?”

Hiệu trưởng nhấp môi chén trà rồi tựa vào lưng ghế, liếc Sở Niệm. “Tình cảm yêu đương thầy trò trước giờ đều là việc tối kỵ trong trường học, lúc trước cũng vậy, mà hiện tại cũng thế.”

“Hiệu trưởng, thầy là đang tính toán tính sổ hay sao?”

Sở Niệm lạnh lùng cong khóe môi, tính cách ương ngạnh không chịu thoái nhượng một chút nào.

“Thầy cũng biết, Thương Sùng hiện tại cũng đã không còn là thầy giáo của trường rồi.”

“Nếu ngay từ lúc đầu khi mà thầy biết chuyện, thì ngài muốn làm lớn thế nào cũng được, lúc này mà làm thì cũng trễ rồi.”

“Đúng là trễ rồi, nhưng việc của các người… tôi thật cũng không muốn dính vào đâu.”

Hiệu trưởng đột nhiên đổi cách nói làm MeoMupSở Niệm cau mày, cô không rõ ông già chất phác này cuối cùng là muốn nói cái gì.

“Đừng có dùng ánh mắt như vậy mà nhìn tôi, tôi vẫn còn là hiệu trưởng của em đó.”

Hiệu trưởng hiền lành cười vài tiếng, bộ dáng giống như con hổ mặt cười. “Dù sao lúc này cũng chỉ còn có hai người chúng ta, có vài lời tôi nói với em cũng không sao.”

“Dạ thầy cứ nói.”

“Hôm  nay, Thương Sùng từ chức, thực ra cũng trong dự đoán của ta. Đừng hỏi vì sao ta đoán vậy, vì sau cùng phạm vi liên lụy cũng không phải là đứa nhỏ như em có thể gánh vác.”

“Nửa tháng trước, cấp trên cũng đã ra lệnh cho tôi đuổi việc Thương Sùng, kháng cự tới giờ, cũng coi như ta tận tình tận nghĩa với nhân viên rồi.”

Tự mình từ chức so với việc bị trường học đuổi việc là hai việc hoàn toàn khác nhau, bị xử phạt sẽ là yếu tố ảnh hưởng rất nhiều đến mọi việc sau này.

Hiệu trưởng nhướng vầng trán đã có nếp nhăn, ánh mắt thản nhiên nhưng lại vô cùng khôn khéo nhìn Sở Niệm.

“Không biết dạo gần đây hai người có đắc tội ai không, nhưng Sở Niệm à, lúc này cả em và hắn cùng rời đi, đối với em… không phải là một lựa chọn sáng suốt đâu.”

“Hiệu trưởng……” Sở Niệm kinh ngạc. “Sao lúc này thầy lại nói với em như vậy?”

“Một ngày là thầy cả đời là cha, tuy thầy không tự mình dạy em điều gì, nhưng từ khi em bước chân vào ngôi trường này, Sở Niệm em cũng chính là học sinh của tôi.”

Trong ánh mắt hiệu trưởng MeoMup hiện lên một tia buồn không thể che dấu, cho dù ông chỉ là một hiệu trưởng vô cùng bình thường, dù cho ông một thân quang minh lỗi lạc, nhưng chung quy ông vẫn không làm gì hơn được.



Ông lấy từ trong ống bút ra một cây bút máy nhìn có vẻ cũ kỹ, gỡ nắp viết. Ngòi bút dừng lại trên là thư xin tạm nghỉ học của Sở Niệm, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.

Ông nói: “Nếu bây giờ em đổi ý, chỉ cần em còn ở trong trường, thầy nhất định sẽ bảo hộ an toàn cho em.”

Có thể sao? Thật sự có thể mặc kệ Thương Sùng, chính mình chỉ lo thân mình sao?

Sở Niệm bên môi gợi lên một nụ cười chua xót, cô lắc đầu, thập phần kiên định nói: “Thương Sùng cũng là vì em mới lựa chọn như vậy, hiệu trưởng… thầy không thể bảo hộ em được đâu.”

Khi hiệu trưởng mới nói thì cô MeoMup cũng đã tính được mọi chuyện sai sử phía sau. Có thể làm cho bộ giáo dục can thiệp tới, mặt mũi Sở Niệm cô… thật là lớn đó!

Lần đầu tiên phát hiện hiệu trưởng trước mặt hiền lành như trưởng bối trong nhà, dù trong lòng vô cùng ấm áp, nhưng Sở Niệm cũng biết rằng nếu mình ở cứ đây thì sẽ mang lại cho ông phiền phức như thế nào.

Trước giờ cô không phải là một học sinh chăm ngoan cầu tiến gì cả, học đại học hơn  một năm, ‘thanh danh’ của cô cũng nổi tiếng hơn bất cứ ai trong trường.

Cho tới nay, cô đều nghĩ là do mình số hên, nhưng không nghĩ tới mọi việc phía sau ngoài Nhạc Du còn có vị hiệu trưởng này. 

Cô vô cùng tôn kính, cúi người thật sâu trước thầy, Sở Niệm nhìn lá đơn xin tạm nghỉ học, rồi xoay người đi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng.

Từ khi bắt đầu bước chân lên con đường làm đuổi ma nhân này, vận mệnh của cô không cho phép cô được phép hối hận.

Là tốt là xấu, cô đều cắn răng gánh vác.

Tồn tại, vì sống sót của người khác mới đem lại cho cô hy vọng.

Bất đắc dĩ rồi lại cố chấp, cũng giống như Tư Đồ Nam,  sự thống khổ cùng tra tấn đều là không thể đoán trước.

Cũng may cô tâm lý không kém, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, chiến đấu, mới là thứ có thể khiến mình ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Thương Sùng và bà nội đều vì bảo vệ mình mà nỗ lực, Sở Niệm cảm thấy lúc này đây mặc kệ thế nào cô cũng không được phép lười biếng, lơ là!



Bên này, Sở Niệm lần đầu tiên trong đời hạ quyết tâm tới hai lần trong một ngày, còn bên kia trong nhà Thương Sùng lại đầy mùi khói thuốc.

Vai chính không ai khác ngoài Hoa Lệ gác sách chấm com cùng Thư Tiếu Nhi, bỏ qua Cẩm Mặc tắc thờ ơ ngồi ở trên sô pha, vẫn không nhúc nhích.

Tuy rằng nói Thư Tiếu Nhi hiện tại thực lực căn bản cũng không thể đả thương Hoa Lệ mảy may, nhưng Cẩm Mặc cảm thấy, lúc này đây hắn thật đúng là không nghĩ lại đi can ngăn.

Nhớ tới buổi sáng biểu tình trên mặt chủ nhân cùng Sở Niệm, Cẩm Mặc nhìn về phía Thư Tiếu Nhi ánh mắt chậm rãi hóa lạnh lẽo.

Nếu đem tính cách Hoa Lệ hình dung thành ngọn lửa nhiệt tình cực nóng, thì tính tình Cẩm Mặc còn lạnh hơn cả tuyết trên Côn Luân sơn đến vạn lần.

Tính cách lạnh nhạt cũng chỉ là bởi vì hắn gặp qua quá nhiều loại phản bội cùng tử vong, khiêu khích, phát hỏa gì đó, Cẩm Mặc kỳ thật cũng đều thấy qua.

Đánh nhau suốt mấy tiếng, đầu tóc Thư Tiếu Nhi sớm đã hỗn độn như là người điên.

Khuôn mặt xinh đẹp cũng có vài vết cào đầm đìa máu chảy, làm cho ả có vẻ dị thường chật vật.

Thở hổn hển, Thư Tiếu Nhi chật vật né tránh trảo của Hoa Lệ. Ả cau mày, trong ánh mắt màu xanh lục tràn đầy sát ý. “Ta tốt xấu cũng là khách nhân tướng quân mời đến, Hoa Lệ, ngươi thật to gan!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi