TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Diêm Vương (Minh Vương) Địa phủ chính là đế vương chưởng quản mọi linh hồn trên nhân thế, không nói tới thực lực, chỉ cần luận uy nghiêm đều đã khiến người ta lạnh sống lưng.

Mấy trăm năm trước, Tử Lam Sam cũng trong lúc đang chạy trốn tại Vong Xuyên hà, đã bị thủ hạ của Minh Vương là Tu La thú thiếu chút nữa giết chết. Nhớ tới con chó vừa to béo, vừa kinh khủng kia, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy bắp chân đau đớn khó chịu.

Vị quân vương như vậy không hiểu sao lại mất tích, Tư Đồ Nam bây giờ tìm ông ta, mục đích lại là vì cái gì?

Nghĩ đến tướng công lúc này có khả năng còn ở trong địa ngục giúp nàng chịu đủ mọi trừng phạt, Tử Lam Sam nhăn chặt ấn đường, đôi mắt tím lan tràn sát khí.

Dựa vào người khác kết cục chính là như vậy, không chỉ có mất đi tự do của chính mình, còn khiến cô chỉ có thể mặc kệ mọi chuyện.

Cảm giác bất lực làm Tử Lam Sam trong lòng rất hận. Hận Tư Đồ Nam lợi dụng, đồng thời cũng hận chính mình vô năng.

Sở Niệm, thực xin lỗi. Có lẽ… Chúng ta đời này chỉ có thể là kẻ thù.



Ba giờ chiều. Giữa tháng tư, nhiệt độ Mộ Thành thật giống như lò than hầm.

Trong đại viện của quân khu quốc gia, một căn hộ thông tầng khí thế ngất trời.

Tân binh tuần tra khi đi qua đó vô cùng tò mò, nhưng vì cố kỵ nhân vật bên trong nên bọn họ chỉ có thể ăn ý mà coi như không thấy có gì phát sinh.

Tô Chấn Uy

63 tuổi.

Là lãnh đạo tối cao của Lục Quân Trung Quốc đương nhiệm.

Ông ta chính là ông nội của Tô Nga, đồng thời cũng là ‘quý nhân’ một tay đề bạt Lôi Báo trở thành cục trưởng.

Theo lý mà nói, bọn họ hai nhà là thế giao. Tô Chí Cường lại là thuộc hạ cũ của ông ta, cho nên cháu gái mình thích Tô Lực, Tô gia từ trên xuống dưới đều không có phản đối.

Nhưng mà tình huống như vậy, làm sao trong chiều nay nói thay đổi liền thay đổi chứ?

Tô Nga khóc rống, ôm lấy mẹ mình dậm chân. “Ông nội, không phải ông đã nói chuyện của con và Tô Lực ông sẽ không hỏi qua cũng không ngăn cản sao? Sao tự nhiên ra ngoài có một buổi chiều trở về,trở về tự dưng biến thành như vậy?!”

“Như vậy là sao?!”

Tô Chấn Uy nhíu chặt ấn đường, ngồi trên ghế, hung hăng dùng quải trượng gõ mặt đất. Hắn không rõ, cháu gái mình rốt cuộc là coi trọng Tô Lực điểm nào? Chẳng lẽ thời nay, yêu đơn phương cũng có thể làm cho người ta thần hồn điên đảo hay sao?!

Nhìn Tô Nga không ra làm sao, Tô Chấn Uy nổi giận lôi đình, không cho người hầu tới gần.

Tô nga phụ thân cũng là người lính, đau lòng con gái, nhưng mà… không dám cùng chính cha mình đối nghịch.

Âm thầm nôn nóng liếc mắt về phía vợ mình, mẹ Tô lôi kéo Tô Nga rời đi, bố Tô mới thật cẩn thận mà mở miệng: “Ba…”

“Đừng gọi tôi là ba!” Đây là hiệu ứng lửa đốt liên hoàn miếu, tính tình của Tô Nga như thế này chính là do hai vợ chồng này chiều đến hư mà!  

Nhớ tới người nọ ở buổi sáng nói với mình những chuyện đó, Tô Chí Cường trở nên chán ghét đến cực điểm.

Chính mình lúc trước là bị quỷ che mắt sao? Nhìn lầm Tô Chí Cường, còn tưởng rằng gã là hạt giống tốt khó gặp.

Lợi dụng chính mình chức quyền, mấy năm nay gã rốt cuộc đã làm được cái gì! Thậm chí là chính mình mấy năm nay, Tô Chấn Uy ông lại mơ hồ che chắn cho gã nữa!

Quân nhân thiên tính chính là ngay thẳng, kiên nghị, không vì ích lợi mà khom lưng.

Quan trường này như chảo nhuộm khổng lồ, đã nhuộm mất con người gã hay sao?

Cùng ai đối nghịch cũng được, lại cố tình chọn trúng người nọ.

Tô Chí Cường ơi Tô Chí Cường, ngươi là lão hồ đồ sao!

Tô Chấn Uy quá lục tuần, tuy rằng tóc đã điểm hoa râm, nhưng quân uy rõ ràng, dù ở bên ngoài hay trong nhà đều là người đã nói một thì không có ai dám nói hai.

Bố Tô chẳng hiểu sao tự dưng bị mắng, trong lòng ủy khuất, nhưng mặt ngoài vẫn không dám biểu lộ ra một chút.

Vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên sô pha, ông ta cảm thấy vẫn nên chờ lão gia tử nhà mình hơi chút bớt giận, rồi nói sau.

Trên lầu tiếng khóc Tô Nga còn tiếp tục, hỗn loạn hơn nửa giờ sau mới an tĩnh trở lại.

Tô Chấn Uy làm sao có thể không đau lòng cháu gái mình. Chỉ là ông ta muốn bảo vệ nhà mình, không muốn về sau lại chịu liên lụy gì.  

Cau mày than một tiếng khí, hỏa khí hạ bớt, Tô Chấn Uy thật là có điểm mệt mỏi. Sắc mặt âm trầm mà nghiêng mắt nhìn thoáng qua con trai, ông nắm chặt cây gậy, chậm rãi mở miệng nói:

“Viễn Ca, trong khoảng thời gian này kêu Lâm Hân nhìn ngó con bé nhiều hơn một chút. Ngày mai con tự mình gọi điện cho tổng biên tập, giúp con bé xin nghỉ một thời gian.”  

Lão gia tử đây là muốn giam lỏng con gái mình sao…

Lâm Hân mà Tô Chấn Uy nói chính là mẹ của Tô Nga, Tô Viễn Ca chính là bố Tô đang ngồi cạnh ông.

Ông ta cũng không nghĩ tới mọi chuyện nghiêm trọng tới vậy, không hiểu rõ mà nhướng mày, gật đầu, thử nhìn về phía cha m ình.

“Ba, dạo gần đây chẳng lẽ… tiểu Nga có gì làm không đúng ạ?”

“Nếu muốn nói là sai ở chỗ nào, cũng chỉ có thể trách Tô Nga con bé yêu lầm người thôi.”

Tô Chấn Uy lạnh lùng trừng mắt nhìn con trai mình, ý tứ trách rất là rõ ràng.

“Con nói coi, Tô Lực nó tốt ở đâu? Nếu nó cùng Tô Nga nhà mình là lưỡng tình tương duyệt thì ta cũng bỏ qua, nhưng mà sao? Tô Nga hiện tại là tương tư đơn phương, tự mình đeo bám, tiểu tử kia cũng không cần!”

Tô Viễn Ca mím môi, bất đắc dĩ đáp: “Tô Lực đúng là có chút không biết tốt xấu, chính là ba, cảm tình loại chuyện này… chúng ta người ngoài có muốn quản cũng quản không được không phải sao? “

“Người ngoài?!” Tô Chấn Uy suýt nữa lấy quải trượng mà đánh con trai mình. “Ta không tin bầu trời này còn có việc mà Tô Chấn Uy ta không quản được!”

“Chuyện này quyết định vậy đi. Lo mà quản giáo con gái bảo bối của mình, nhìn đi, coi mấy đứa chiều nó thành cái dạng gì!”

Tô Chấn Uy chỉ trích làm Tô Viễn Ca khóc không ra nước mắt, phải biết rằng ngày thường, người chiều con bé nhất chính là… ba của mình.

Đây là Trư Bát Giới quay đầu, trả đũa sao? Tô Viễn Ca nhủ thầm trong bụng: Con gái à, ba đã cố hết sức rồi.

Yên lặng ở trong lòng thở dài, biết mọi chuyện đã định, Tô Viễn Ca định đứng dậy đi lên lầu. Nhưng ngay khi ông vừa định rời đi, giọng của Tô Chấn Uy đã vang lên:

“Viễn Ca…”

“Ba, có gì sao?”

Tô Chấn Uy day trán, ngửa đầu dựa trên sô pha. “Ngày mai xong xuôi việc của Tô Nga, giúp ba điều tra coi một năm qua Tô Chí Cường đã làm những gì.”  

“Ba, đây là…”

“Nguyên nhân, con không cần biết.” Tô Chấn Uy chặn lời con trai. “Chỉ cần mau chóng giúp ta đem sự tình điều tra rõ ràng là được.”

“Nhớ kỹ chuyện này trừ bỏ ba và con không thể có người thứ ba biết. Tô Nga không được, Lâm Hân cũng không được.”

Với hiểu biết về cha mình của Tô Viễn Ca, trước giờ ông chưa từng vô duyên vô cớ kêu mình làm những những việc này.

Cho dù cha ông có quyết đoán, bá đạo thế nào nhưng là một thủ trưởng lừng lẫy nổi danh, ông không phải là người ngang ngược vô lý.

Hôm nay cấm Tô Nga cùng Tô Lực gặp mặt, nguyên nhân của việc này liệu có phải cũng là vì Tô Chí Cường?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi