TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Bánh Trôi đang nằm bò rõ ràng nghe được Sở Niệm lầm bầm lầu bầu, nó giật giật lỗ tai, từ trong lỗ mũi lạnh lùng hừ ra một hơi.

Đường đường là Tu La Thú giờ thành chó Samoyed, cái cảm giác nghẹn khuất trong lòng này nó biết nói cùng ai?!

Nhớ tới chủ nhân không đáng tin cậy kia của nó, Bánh Trôi gâu lên một tiếng, tỏ vẻ nó cũng thật đáng thương.

Đá cục xương đồ chơi mà Sở Niệm mua cho, Bánh Trôi gục đầu xuống.

Việc này làm Sở Niệm đang nằm trên giường cảm thấy vô cùng buồn bực, cô cau mày, khom lưng đem nó ôm vào trong ngực.

Tuy rằng gia hỏa này so phía trước còn  nặng hơn trước rất nhiều, nhưng là bản lĩnh làm nũng cute moe lại không hề giảm bớt.

“Làm sao vậy Bánh Trôi, bộ tao nói mày như vậy mày không vui hả?” Sở Niệm vuốt đầu Bánh Trôi, cười tủm tỉm mà lẩm bẩm.

Bánh Trôi hiển nhiên sẽ không nhiệt tình giống như vậy, mí mắt nâng nâng, sau đó không rên một tiếng một lần nữa nhắm lại.

Nhìn thằng nhóc kiêu ngạo này lại bắt đầu giận dỗi, Sở Niệm hết cách đành đặt nó lên giưiờng, sau đó tắt đèn chuẩn bị nghỉ ngơi.

Mơ mơ màng màng, có một trận gió lạnh từ cửa sổ tràn vào, Sở Niệm cau mày kéo chăn qua đầu trùm lại.

Tu La thú khứu giác hiển nhiên đã phát hiện dị thường, nó ‘bụp’ một cái đứng lên, ấn ký ngọn lửa đen chậm rãi hóa đỏ trong màn đêm đen.

Nếu như là lúc trước, Tu La thú ở đâu thì ở đó sẽ không có ác quỷ nào dám lại gần, nhưng lúc này…  

Ngoài cửa sổ lay động thân ảnh dần dần xuất hiện ở trên cửa sổ phòng Sở Niệm, một ác quỷ mặt xanh nanh ác đang dùng ánh mắt nham hiểm nhìn cô gái trên giường.  

Truy hồn linh vang lên inh ỏi, bị Bánh Trôi kêu làm cho ngủ không được, Sở Niệm đành phải mở hai mắt. Cô tức giận định đạp cho Bánh Trôi một cái, nhưng bỗng cảm giác được oán khí, Sở Niệm thực mau liền ý thức có việc không ổn.

Theo bản năng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ. Sở Niệm thấy rõ lệ quỷ bên ngoài, cô nhíu mày.

Con quỷ này gan lớn dữ, mới dám xuất hiện ở đây chứ!? Sở gia nhiều thế hệ kết giới, bọn họ cũng không sợ sao?!

Trên giường Bánh Trôi còn đang kêu dị thường hung mãnh, Sở Niệm cầm lấy lá bùa ở đầu giường, mặc niệm khẩu quyết ném về phía cửa sổ.

Một tiếng thê lương kêu thảm thiết ở ngoài cửa sổ vang lên, trong nháy mắt, lệ quỷ kia liền biến mất vô tung vô ảnh.

Bà nội nghe động tĩnh vổi bật đèn mở cửa lao vào. Nhìn thấy oán khí còn chưa tan hết bên ngoài, bà trầm ngâm nửa ngày, nhìn Sở Niệm nói: “Vừa rồi lệ quỷ… bỏ chạy?”

“Dạ.” Sở Niệm gật gật đầu, hiện tại cơn buồn ngủ của cô tan sạch. “Nội à, nhà chúng ta kết giới có xảy ra vấn đề hả?”

“Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?”

Sở Niệm nhíu mày, nhớ tới những việc phát sinh trong khoảng thời gian. “Theo đạo lý mà nói, Sở gia kết giới giăng lên thì không có ma quỷ nào dám tới gần. Vậy mà ban nãy rõ ràng con thấy có lệ quỷ dán ở trên cửa sổ nhà chúng ta.”

“Trần Đông có thể chỉ huy lệ quỷ tới tìm ta phiền toái, nhưng mà nội à… hắn chỉ là một quỷ sai, hẳn là không thể động chạm tới căn cơ Sở Gia chúng ta mới đúng chứ?”  

Bà nội cũng nhíu mày, bà đương nhiên biết một quỷ sai nho nhỏ tự nhiên không có khả năng dao động đến Sở gia kết giới.

Có thể như vậy lặng yên không một tiếng động tới cửa sổ nhà mình, bà nội ngoại trừ nghĩ tới có kẻ làm khó dễ, còn nghĩ tới một khả năng vô cùng xấu nữa…  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi