TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chủ nhân, người có thể đừng dùng ánh mắt đó mà nhìn người ta không…

Hoa Lệ tỏ vẻ cô nàng thực bị thương, ở trong lòng khóc lóc kể lể vài tiếng, sau đó thả lỏng rồi cười cừng đờ với Sở Niệm: “Không, không sợ a. chị nhìn nó đi… đáng yêu quá trời.”

Hoa Lệ muốn tỏ vẻ hữu hảo thân cận một chút với Bánh Trôi, nhưng cô nàng mới chỉ hơi nhúc nhích một chút thì con cún trắng kia không chỉ nhe răng mà còn dựng đuôi lên uy hiếp.

Cô nàng vô cùng đáng thương rụt cổ, Hoa Lệ nép vào người Cẩm Mặc, chạy thẳng lên xe.

Mặt xị xuống thật buồn cười, nhưng cũng làm cho Sở Niệm có chút ngượng ngùng.

Đạp cho Bánh Trôi không biét phát điên cái gì một cái, Sở Niệm gãi đầu, nhìn Thương Sùng. “Hoa Lệ hình như rất sợ chó, hay là… em không mang theo Bánh Trôi?”

Thương Sùng không để ý mà sờ đầu Sở Niệm, quay sang Bánh Trôi quăng cho nó ánh mắt hình viên đạn.

Nói đến cũng là thần kỳ, Bánh Trôi mới vừa không chịu nghe lời chút nào, giờ lại ngoan ngoãn núp sau Sở Niệm, không hó hé một tiếng.

Này chẳng lẽ chính là tục xưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao? Sở Niệm chớp chớp mắt, cảm thấy rất là hiếm lạ.

Thương Sùng nói: “Chó thấy người sẽ sủa là chuyện bình thường, Hoa Lệ cũng không có nhát vậy đâu.”

Thật vậy chăng?” Sở Niệm chút nghi ngờ. “Lỡ mai mốt mà Bánh Trôi dọa Hoa Lệ thì biết làm sao bây giờ?”

“Yên tâm, hết thảy không phải còn có anh sao. Trị không được Bánh Trôi, không lẽ anh cũng không trị được Hoa Lệ sao?”

Thương Sùng mỉm cười ý bảo Sở Niệm an tâm, sau đó mở cửa xe cho cô ngồi vào, rồi xoay người sang phía bên kia, nhìn lên cửa sổ phòng Sở Niệm gật đầu ý bảo yên lòng, rồi mới mở cửa xe ngồi vào, phân phó Cẩm Mặc lái xe.

Rất nhiều chuyện không rõ nguyên nhân, nhưng bà Sở Niệm có thể làm như vậy, Thương Sùng cho rằng nhất định là xảy ra chuyện gì rồi.

Thư Tiếu Nhi cũng không biết là rời đi hay là Thương Sùng cố tình không cho ả xuất hiện, nên lần này Sở Niệm ngồi cả buổi chiều cũng không có gặp qua nữ nhân kia.

Trong lòng tuy rằng rất muốn cùng bọn họ nói chuyện trong chốc lát, nhưng đêm qua lăn lộn, cơn buồn ngủ đến bây giờ quét qua cô.

Mơ mơ màng màng dựa vào trên sô pha ngủ thiếp đi, Sở Niệm cuối cùng vẫn là được Thương Sùng ôm trở về phòng.

Hai con mèo và một con chó trơ trọi lại ở phòng khách, sáu con mắt bất đồng cảm xúc không tiếng động ngó nhau lom lom.

Cẩm Mặc không thèm sợ Bánh Trôi mà bộ dáng thật sự lãnh đạm, coi nó như một con chó thật sự.

Bánh Trôi gầm nhẹ thị uy, nhe răng ra với Hoa Lệ sau đó kiêu ngạo ngồi trên sô pha.

Thương Sùng đi từ trên lầu xuống trùng hợp thấy màn này phì cười, khoanh tay dựa vào tường.

Hoa Lệ như là thấy cứu tinh, nhào chạy về phía Thương Sùng, đang gào to bị ánh mắt của hắn nhìn tới thì nín tắp.

“Chủ nhân… con chó kia nó trừng ta!” Hoa Lệ bị ủy khuất, không những bị chó lườm mà còn phải nén giọng lên án.

Cẩm Mặc cạn lời với Hoa Lệ, ngó Bánh Trôi, khinh thường nói: “Chỉ là một con chó thường thôi, Hoa Lệ, tốt xấu gì cũng là Mèo yêu tu thành người, có cần vậy không?”

“Mèo yêu thì sao?!” Hoa Lệ bị khinh bỉ trừng mắt với Cẩm Mặc. “Chẳng lẽ anh không cảm thấy nó thực đáng sợ sao?”

Chó thường thì thấy cô là bỏ chạy, nhưng con Bánh Trôi này… nhìn sao cũng thấy nó quái quái.

Cẩm Mặc đối với lời Hoa Lệ nói không cho là đúng, nhưng Thương Sùng đứng ở bên cạnh hắn cong cong khóe môi, hứng thú hỏi. “Ờ, vậy ngươi nói coi nó quái thế nào.” 

Hoa Lệ cau mày, túm ống tay áo Thương Sùng, mắt ngó Bánh Trôi.

“Hồi đó, lúc ở núi hoang, Hoa Lệ cũng từng gặp qua Cẩu yêu. Nhưng mà rõ ràng lệ khí trên người chúng nó cùng với đám chó thường rất khác nhau.”

“Hoa Lệ không cảm thấy trên người Bánh Trôi có khí gì lạ, nhưng mà mỗi lần nhìn tới nó, Hoa Lệ… đều cảm thấy mình như bị một con mãnh thú dữ tợn nhìn vào mình.”

Thương Sùng câu môi, đem ánh mắt đặt ở trên người Cẩm Mặc. “Ngươi thì sao, Cẩm Mặc?”

Cẩm Mặc ngồi trên sô pha, nhấp khóe môi, nhìn Bánh Trôi đáp: “Cẩm Mặc thật không có cảm giác như Hoa Lệ vậy, chỉ là ánh mắt Bánh Trôi… làm ta có chút không thoải mái.”

Yêu giới trước nay đều phân chia cấp bậc theo thực lực, giống như Thương Sùng không nói không cười, cũng có một loại lực chấn nhiếp trời sinh làm người muốn thần phục không  chống cự.

Cẩm Mặc trong lòng tuy rằng đối với con cún này rõ rànglà không có sợ hãi gì, nhưng khi Bánh Trôi nhìn hắn cũng sẽ có một loại cảm giác không thể hiểu được làm hắn thực không thoải mái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi