TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thể loại chỉ biết bắt nạt kẻ yếu như thế này làm Thương Sùng cảm thấy thật khinh ghét từ tận đáy lòng.

Rõ ràng người đả thương gã là Tử Lam Sam, nhưng gã khốn này chỉ đeo theo Sở Niệm trả thù, rõ ràng là mềm nắn rắn buông…  gã thật sự coi Sở Niệm nhà hắn dễ dàng ăn hiếp sao?

Hai tròng mặt đỏ rực lạnh lẽo vừa chuyển, chân mày Thương Sùng khẽ nhíu khiến Trần Đông đứng tại chỗ cảm thấy vô cùng áp lực.

Toàn thân hắn không kiểm soát được mà run rẩy, Trần Đông lúc này mới nhận ra người đàn ông trước mặt mình… lại là một Hạn Bạt ngàn năm khó gặp!

Hai chân run rẩy không chống đỡ nổi cơ thể, ‘thịch’ một tiếng gã quỳ sụp xuống. Trần Đông khiếp đảm gục mặt xuống sát đất, lắp bắp nói.

“Tiểu…tiểu nhân… có mắt không tròng, vậy mà… vậy mà bây giờ mới nhận ra….thân…thân…thân… phận của ngài.”

“Nhận ra thì sao?” Thương Sùng nhướng mày. “Chẳng lẽ ta muốn mạng của ngươi mà còn phải trình bày tình hình nữa sao?”

Muốn mạng của mình?!?! Trần Đông ngạc nhiên mở to hai mắt, hắn không biết mình đã bao giờ đắc  tội qua người đàn ông này chứ.

“Đại nhân, tiểu nhân từ trước tới giờ chưa từng gặp qua ngài mà. Oan có đầu nợ có chủ, ngài, ngài vạn lần… đừng lạm sát kẻ vô tội a!”

“Hay cho câu oan có đầu nợ có chủ.” Thương Sùng hừ lạnh một tiếng, hai tròng mắt hơi hơi nheo lại. “Có lẽ ngươi chưa từng gặp ta, nhưng Sở Niệm thì ngươi có ấn tượng không?”  

“…” Thương Sùng nói làm Trần Đông đông cứng tại chỗ, gã trăm triệu cũng không nghĩ tới người nam nhân này sẽ có quan hệ cùng cái nha đầu kia.

Đúng là hôm đó người đả thương hắn là một quỷ tiên, khiến hắn mang oán hận… kết quả không thể trả thù được nên chỉ có thể đem oán hận ném lên trên người Sở Niệm mà thôi.

Vốn dĩ gã muốn lợi dụng đám lệ quỷ đi đoạt mạng nha đầu kia, chỉ là không nghĩ tới là tới giờ không những không đả thương được nó mà còn khiến một con Hạn Bạt đem mình bắt tới đây.

Tim đập thình thịch nhảy lên tận cuống họng. Trần Đông quỳ trên mặt đất, mặt mũi tái nhợt, hãi hùng khiếp vía. Gã cũng không dám nhìn Thương Sùng, mà gian nan gật đầu, chần chờ nửa ngày rồi nói:

“Có, có ấn tượng. Nhưng mà tôi, tôi cũng không có xúc phạm tới cô ta.”

“Không bị thương vì năng lực ngươi không đủ, dám đối với nàng nổi sát tâm, ngươi cho rằng… ta có khả năng lưu ngươi lại sao?”

Sát khí đen ngòm từ trên người THương Sùng tỏa ra, hắn liếm răng nanh trong miệng, đứng dậy đi về phía Trần Đông.

Có thể trở thành quỷ sai ở địa phủ thì tu vi cũng có nhất định, hương vị không như oán quỷ trăm năm, nhưng tinh phách cũng thuộc dạng thập phần trân quý.

Vừa có thể làm mình no bụng, vừa có thể giúp Sở Niệm giải quyết phiền toái. Thương Sùng nheo mắt, khóe môi cười quỷ dị.

Trần Đông đương nhiên có thể cảm giác được Hạn Bạt này là thật sự nổi lên sát tâm với mình. Gã cau mày, tính lợi dụng thời gian Thương Sùng bước tới mà dùng hết thảy biện pháp thoát khỏi căn nhà này.

Nhưng đáng tiếc, dù gã cố gắng thế nào đi nữa thì cũng không thể di chuyển khỏi vị trí tới nửa bước. Gã nắm chặt hai nắm đấm, căng người thẳng tắp.

“Ta chính là quỷ sai, ngươi nếu muốn đụng đến ta cũng phải hỏi ý của Minh Vương!” Trước nguy cơ bị hồn phi phách tán,Trần Đông không cam lòng, cũng không nguyện ý cứ như vậy oan uổng chết đi!

Cố gắng nỗ lực khiến quỷ khí trong người phát huy hết cỡ, muốn đánh chó cũng phải ngó chủ!

Lục đạo chúng sinh, tự cổ chí kim đều là nước sông không phạm nước giếng. Trần Đông gã không tin Hạn Bạt thật sự có thể không bận tâm gì, tự mình động thủ giết chết gã.

Trước khi chết còn biết kéo một cái đầu to ra tới giúp gã tạo áp lực, gã Trần Đông này thật đúng là buồn cười làm Thương Sùng nhịn không được gợi lên khóe môi.

Đầu ngón tay đen ngòm cong lên huyền ảo, hắn cười lạnh, duỗi tay túm chặt cổ Trần Đông.

“Đừng tưởng đem Minh Vương ra thì ta không dám động tới ngươi, huống chi… chủ tử này của ngươi hiện tại còn không biết đang tiêu dao nơi đâu!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi