*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quỳ là cách thức phục vụ mà mỗi phục vụ khi đi làm ở quán bar được huấn luyện, khi ở quán bar thì gọi là phục vụ, còn ở ghế lô night club thì sẽ gọi là ‘thiếu gia’.
(tự nhiên type tới đây, Mèo nhớ ra bài báo này, ai rảnh rảnh coi chơi cho vui, cách gọi
Thiếu Gia hay Thiếu Da mới đúng)
Vương Lượng không thích kiểu này, vì làm cho bọn họ tự dưng cao hơn người khác, không thích hợp.
Hắn thu liễm lại, cau mày nhìn Sở Niệm cùng Thương Sùng, bọn họ ba người… Quả nhiên vẫn là Thương Sùng bình tĩnh nhất.
Dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống, Thương Sùng ngả ngớn đưa tay sờ cằm, vừa ưu nhã lại vừa bình tĩnh.
“Hôm nay ở khu ghế bao này có đông không? Có ai uống say gây rối gì không?”
“Gây rối thì không, còn khu này… ngài cũng biết hôm nay là ngày trong tuần mà.”
Ngồi ở trên sô pha Thương Sùng hơi trầm mặc vài giây, gật gật đầu, từ trong bóp tiền lấy ra một xấp tiền mặt.
Bộ dáng hào phóng kim chủ này cũng không thường thấy, phục vụ mặt mày hớn hở, ước gì vẫn luôn quỳ trên mặt đất không đứng dậy.
Không chớp mắt nhìn người nam nhân trước mắt này, phục vụ vẫn kỳ vọng vì hắn vẫn cầm tiền trong tay.
Thương Sùng hỏi: “Mấy ngày nay có hay không nam nhân tầm 26-27 tuổi uống rượu ở đây?”
Phục vụ gật đầu. “Là một người cao khoảng 1m82 sao?”
Vương Lượng biết Thương Sùng hỏi phục vụ về người đó đúng là Tô Lực, mà phục vụ trả lời cũng làm hắn rất là kích động mở to hai mắt.
“Là không sai biệt lắm!” Kìm nén không được Vương Lượng ‘tạch’ một cái đứng lên, nhăn chặt mày, nhìn chằm chằm phục vụ hỏi: “Người đó hiện tại ở đâu? Ngươi mau đưa chúng ta qua đi!”
Sở Niệm ngồi trên ghế, thở dài đỡ trán, gia hỏa này là cảnh sát lâu năm rồi mà sao vẫn còn ngốc tới mức hỏi trực tiếp vậy sao?
Chính mình cùng Thương Sùng biết Vương Lượng như vậy là bởi vì kích động, nhưng mà Vương Lượng… anh có nghĩ tới phản ứng của phục vụ sao?
Nhìn phục vụ giật mình, trên mặt có chút cảnh giác, Sở Niệm tung chân đá Vương Lượng một cái, hơi xấu hổ nhìn hắn cười cười. “Soái ca ngươi đừng để ý, bằng hữu này của ta có chút vấn đề.”
Thương Sùng nhịn không được cười nhạo một tiếng, phục vụ quỳ trên mặt đất nhìn nhìn Vương Lượng, sau đó mới hơi hơi gật với Sở Niệm.
Vài phút sau, Thương Sùng nói với phục vụ: “Có thể nói cho chúng ta biết người đó đang ở đâu không, người đó là bạn của chúng ta.”
Night club tuy rằng là nơi ngư long hỗn tạp, có hắc bạch lưỡng đạo lẫn lộn nhưng để phòng ngừa mọi chuyện đám phục vụ vẫn được huấn luyện một chút.
Hành động củ Vương Lượng thật sự làm phục vụ nổi lên một chút lòng nghi ngờ, chần chờ xoay chuyển đôi mắt, khó xử nhìn về phía Thương Sùng.
“Tiên sinh, ngài cũng biết tôi chỉ là phục vụ của quán bar. Người kia ngồi cụ thể ở đâu tôi không biết. Ngày không phải nói hắn là ngài bằng hữu sao? Bằng không ngài gọi cho hắn là được rồi.”
“Nếu gọi được thì ta cũng đã không cần phải hỏi ngươi, đúng không?”
Thương Sùng đối mặt với phục vụ, tránh nặng tìm nhẹ nói. Lấy thêm mấy tờ tiền đỏ từ trong ví ra, đăt trên bàn, ý tứ đơn giản sáng tỏ.
Phục vụ thật sự cũng muốn số tiền này, nhưng lại sợ mình gây ra chuyện nên vẫn do dự.
Vương Lượng bị đạp cho một cái tỏ vẻ mình thực vô tội, trong lòng chỉ sốt ruột muốn làm cho phục vụ mở miệng… nhưng mà hắn vừa cử động đã bị Sở Niệm hung hăng trừng mắt.
Cục diện bế tắc duy trì mười lăm phút, tới khi Thương Sùng đã nâng tiền boa lên tới một ngàn tệ, phục vụ cuối cùng thắng không nổi dụ hoặc.
Đầu tiên là cẩn thận nhìn bên ngoài một cái, sau đó đứng dậy, thấp giọng ở bên tai Thương Sùng nói nhỏ.
Sau khi thấy hắn hài lòng gật đầu thì cầm lấy tiền trên bàn xoay người rời đi.
Đêm nay chưa kịp làm gì thì Thương Sùng đã đố hết hơn 7000 tệ.
Sở Niệm cảm thấy nếu như Vương Lượng không làm cho phục vụ giật mình thì THương Sùng đã không phải tốn nhiều tiền đến vậy. Bực bội gác chân lên mặt bàn, Sở Niệm nhìn Vương Lượng.
“Tối nay tiền chi ra tính hết cho anh, nhưng mà tiền di chuyển này nọ thì miễn.”
“…” Vương Lượng hiển nhiên bị dọa vì không chuẩn bị trước tâm lý, nhưng sau cùng vẫn trịnh trọng gật đầu.
Tìm kiếm Tô Lực là mình nói Sở Niệm giúp, nên theo lý mà nói thì số tiền đó… thật ra là hắn phải bỏ ra.
Cùng lắm thì tháng này ăn mặc cần kiệm một chút, 6-7000 tệ, cắn răng một cái là xong.
Vương Lượng thẳng thắn thành khẩn đáp ứng thật đúng là làm Sở Niệm sửng sốt một chút, nhíu nhíu mày, có chút xấu hổ lấy chân xuống.
“Đừng có nghe lời cô ấy, nãy giờ cô ấy cũng chỉ nói đùa thôi.”
Thương Sùng vốn luôn hiểu Sở Niệm, nha đầu này, chỉ có nói miệng thôi.
Đứng dậy chỉnh áo sơ mi trên người, hắn kéo tay Sở Niệm quay sang nói với Vương Lượng.