TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tư Đồ Nam muốn nói điều kiện, Thương Sùng thật sự không ngờ tới. Coi trọng một người sống... Thật đúng là làm hắn cảm thấy có chút ‘ngoài ý muốn’.

Lặng yên liếc qua khuôn mặt Sở Niệm, Thương Sùng châm chọc hừ một tiếng, sau đó xoay người dựng chiếc ghế dựa lên rồi ngồi xuống.

“Làm ra động tĩnh lớn vậy chỉ vì muốn đổi lấy một kẻ không còn giá trị lợi dùng, Tư Đồ Nam, ngươi thật đúng là để ý hắn.”

“Dù sao đi nữa thì cũng là chuyện của ta, ta cũng không cảm giấy ngươi bị thiệt hại gì trong giao dịch này.”

Tư Đồ Nam cong môi, đôi mắt ánh xanh lục nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tốt xấu gì cũng thăm dò nhau lâu vậy rồi, ‘nhân tình’ này với Sở Niệm…MeoMUp ta vẫn cảm thấy tương đối thích hợp với ngươi.”

Bà nội chính là người mà Sở Niệm coi trọng nhất, lời nói của Tư Đồ Nam đơn giản là ngầm nói với Thương Sùng, chỉ cần hắn đồng ý nghĩ cách lôi được Lôi Báo từ trong trại giam ra ngoài thì sẽ cứu được bà nội của Sở Niệm, và cô sẽ vô cùng cảm kích hắn.

Đúng là tự mình cho là đúng!

Thương Sùng cười lạnh. “Ngươi dám chắc rằng, ngươi có thể mang hắn đi hoàn hảo không tổn thương gì rời đi từ trước mặt ta sao?”

“Nếu ngươi muốn để cho Sở Niệm biết hết mọi chuyện thì, ta, Tư Đồ Nam đương nhiên cũng nguyện ý phụng bồi.”

Chính diện giao phong khiêu khích như thế, thật đúng là làm Thương Sùng giật mình trong lòng.

Cảm giác hiếu chiến của đàn ông sôi trào, nhưng mà… hắn cũng không nghĩ vì chuyện này mà mất đi Sở Niệm.

Đôi mắt đen khẽ xoay chuyển, hắn trầm mặc vài giây rồi nói:

“Thời gian, địa điểm.”

Tư Đồ Nam ha hả cười vài tiếng, như là khiêu khích, lại như là mình đã đoán được Thương Sùng sẽ trả lời như vậy.

“Đêm mai, 12 giờ, tại cao ốc Hoành Thu, chỗ cũ.”

Chỉ nói như vậy coi như kết thúc, nhưng ngay khi chuẩn bị dập điện thoại…

Sở Niệm mở miệng

“Thương Sùng, có thể cho em… nói vài lới với gã không?”

Thương Sùng do dự, có chút lo lắng nhìn về phía Sở Niệm. “… Nha đầu.”

Tư Đồ Nam cũng không cúp máy, gã vô cùng hứng thú nghe thanh âm đối diện, trên mặt vẻ tươi cười càng thêm trào phúng.

Sở Niệm nói: “EmeoMup chỉ muốn biết bà nội khỏe không? Những chuyện khác em sẽ không hỏi một lời.”

Ban nãy khi Thương Sùng nói điện thoại, cô cũng nghe được loáng thoáng không ít, dù trong lòng có nghi vấn nhưng chuyện gì cũng không quan trọng bằng bà nội.

Cô biết Tư Đồ Nam khẳng định là có biện pháp đối phó với bà, dù gã âm hiểm xảo trá muốn trả thù nhất là cô, nhưng cô không cho rằng gã sẽ đối xử tốt với bà!

Cố nén nước mắt trào ra, Sở Niệm cau mày, trong mắt tất cả đều là đạo nghĩa không thể chối từ.

Ngắn ngủi giằng co một phút đồng hồ, Thương Sùng lựa chọn thỏa hiệp yên lặng mà thở dài.

Duỗi tay đưa điện thoại tới trước mặt Sở Niệm, ánh mắt hắn bắt đầu có chút lập loè.

Thương Sùng biết Sở Niệm như vậy, kỳ thật cũng chỉ là muốn xác định một chút xem bà khỏe không. Chỉ là đối phương là Tư Đồ Nam … Hắn thật đúng là không thể xác định người này sẽ ở trong điện thoại nói cái gì.

Việc không cần thiết lại mạo hiểm như vậy là hắm cảm thấy có chút mất khống chế, nhưng nếu như vậy có thể làm nàng vui vẻ một ít, Thương Sùng liền cảm thấy đáng giá.

Rõ ràng thấy Sở Niệm khi nhận điện thoại, tay đều đang run rẩy, bộ dáng này… thật sự là thấy nàng đang bị tra tấn bởi sự sợ hãi.

Lẳng lặng hít sâu vài hơi, Sở Niệm mở loa ngoài điện thoại, sau đó mở miệng nói: “Tư Đồ Nam, bà nội ta có khỏe không?”

Vấn đề như vậy… sau khi nói xong Sở Niệm cảm thấy mình vô cùng ngu xuẩn. Nhưng lúc này ngoài như thế cô cũng không biết nên nói như hắn thế nào.

Tư Đồ Nam cười lạnh một tiếng, ngước mắt nhìn phía đối diện. “Còn tốt, ít nhất không có hôi phi yên diệt.”

Trả lời khốn khiếp như vậy thật khiến Sở Niệm muốn bóp chết hắn.

Gã đàn ông đê tiện đến vậy mà còn sống tới tận lúc này thật khiến người ta căm phẫn!

Bấm chặt ngón tay vào lòng bàn tay, Sở NiệmeoMup cố gắng bình tĩnh.

“Cho bà tao nói một câu, bằng không dù mày có nói bằng trời tao cũng không tin.”

“Nói chuyện?” Tư Đồ Nam ý vị không rõ mà lặp lại, ra vẻ đáng tiếc mà lắc lắc đầu. “Thật đúng là xin lỗi, cái này… Ta phỏng chừng làm không được.”

“Vì sao?!”

“Từ sau khi ta ‘thỉnh’ bà nội ngươi về tới giờ thì mụ không nói lời nào cả. Ta biết ngươi làm vậy làm gì, nhưng mà ta đúng là có lòng mà không có sức.”

“Vô sỉ!”

Sở Niệm nghiến răng nghiến lợi mắng, ngược lại khiến gã bật cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi