TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ ban đầu, Lôi Báo cũng chỉ là mồi nhử của gã. Đối với gã, Lôi Báo-Tôn Quý Nhân- thậm chí cả Tử Lam Sam luôn cạnh gã cũng không đáng nhắc tới.

Hạt giống cừu hận đã đâm chồi bén rễ trong hắn từ khi sinh ra. Muốn tất cả mọi người của Sở Gia đều phải chết chính là điều duy nhất khiến hắn cam tâm biến bản thân mình thành ra như vậy.



Trên mặt bà nội hiện ra vẻ đau đớn tới méo mó cả khuôn mặt. Bà cắn răn không rên lấy một tiếng.

Việc như vậy khiến Sở Niệm cực kỳ phẫn nộ, cô cùng Thương Sùng đều biết, cái mà Tư Đồ Nam gọi là điều kiện, kỳ thật chỉ là muốn dẫn dụ mọi người tới đây.

Thật lòng cô không muốn bà nội phải chịu bất cứ thống khổ gì, nên cô nhìn quanh, chộp lấy chiếc ghế dựa duy nhất ném về phía tấm kính.

Lửa giận đèn nén đã lâu, lúc này cô dốc hết lực ném khiến tiếng động vang lên đinh tai nhức óc.

Có lẽ Tư Đồ Nam đã sớm đoán được Sở Niệm sẽ phản ứng như vậy nên khi nhìn tới tấm kính không một vết nứt kia, gã cong môi cười lạnh.

Thống khổ sao? Đây mới là vừa mới bắt đầu!

Hơn mười lần lặp lại động tác khiến Sở Niệm đỏ cả hai mắt, thở hổn hển.

Không có linh lực chống đỡ, cô cũng chỉ là một người bình thường có thêm chút công phu quyền cước mà thôi.

Dường như phát điên, Sở Niệm mở to hai mắt nhìn Tư Đồ Nam, dùng hai tay đấm vào tấm kính.

“Tư Đồ Nam tên cặn bã này! Nếu mày còn động vào bà tao, tao thề sẽ khiến mày phải chôn cùng!”

“Khẩu khí lớn ghê, nhưng mà…” Tư Đồ Nam nhướng mày. “Ngươi cũng chỉ có thể chôn cùng thôi!” 

Thương Sùng vẫn đang túm Lôi Báo chau mày, hắn hiện tại đã hiểu, đêm quỷ tiết đó lời Tử Lam Sam nói với mình là sao.

Có thể dùng cổ trùng thao túng, kẻ này… thật sự tàn nhẫn với bản thân mình vô cùng!

Sách cổ từng ghi lại, Miêu Gia bí thuật có thể hại người mà cũng hại mình. Bí thuật này có thể giúp bọn họ trong thời gian ngắn mạnh hơn rất nhiều, nhưng tiền đề là biến cơ thể mình thành một túi độc.

Lấy thân thể đi tích tụ cổ trùng, cho chúng sinh sôi nảy nở trưởng thành bên trong cơ thể mình, đồng thời không ngừng cung cấp pháp lực cho bản thân mình. Trách không được, hắn nói hắn không chỉ một mình… hiện tại xem ra, thật đúng là làm người ta nghĩ tới đều cảm thấy ghê tởm.

Đưa tay ôm lấy Sở Niệm lại, Thương Sùng nhìn Tư Đồ Nam, túm lấy cánh tay Lôi Báo.

“Nếu gã là lợi thế mà ngươi đã vứt bỏ, như vậy ta tra tấn hắn như thế nào … Ngươi đều không có ý kiến nhỉ?”

Câu hỏi dò hỏi nhưng đầy tính uy hiếp, Tư Đồ Nam nheo mắt, nhún nhún bả vai. “Tùy ý.”

Lôi Báo hiển nhiên bị Tư Đồ Nam như vậy khiến cho hoảng sợ, không cam lòng rống to.

Trả lời như vậy thật đúng là làm Thương Sùng vừa lòng, hắn cười lạnh một tiếng, bàn tay dùng sức nhẹ nhàng vặn gãy một tay của Lôi Báo.

Tiếng xương cốt vỡ vụn giữa tầng lầu an tĩnh nghe thật kinh dị, rõ ràng, mà Lôi Báo bị yểm Bùa Câm lại càng thống khổ.

Ngay cả tiếng kiêu gào phát tiết đau đớn cũng không thể thốt lên, mồ hôi lạnh cứ thế chảy dài trên trán gã.

Trách không được lúc ở bãi đỗ xe, Tử Lam Sam nói những lời đó. Đấu không lại, đấu không lại… Gã đến cuối cùng cái gì cũng chưa kịp làm… không thể làm…

Sau đó… gã thống khổ nhận ra mình đã thành kẻ tàn phế…  khiến gã cảm thấy tê tâm liệt phế, ý niệm muốn chết càng thêm mãnh liệt.

Hai tay bị Thương Sùng vặn… xương bánh chè ở hai chân bị Sở Niệm đập nát.

Dường như lửa giận của bọn họ đều phát tiết trên người gã.

Quỳ trên mặt đất hơi thở thoi thóp, Lôi Báo hiện tại cuối cùng cũng minh bạch thế nào gọi là tự làm bậy không thể sống.

Ngồi ở ghế trên vẫn luôn thờ ơ, Tư Đồ Nam trong mắt tựa hồ cũng hiện lên một mạt kinh ngạc.

Thương Sùng là ma, tàn nhẫn độc ác cũng là bình thường. Nhưng mà…

“Sở Niệm, ngươi sẽ không quên Lôi Báo là cha của bạn mình chứ nhỉ?”

Sở Niệm hừ lạnh một tiếng, trong mắt vẻ mềm lòng bị phẫn nộ toàn bộ thay thế. “Không quên, nhưng như vậy thì sao?”

Bắt Thương Sùng, cản trở mình.

Không khiến hắn chết, đã là may mắn lắm rồi!  

Dù sao Tô Lực là người duy nhất mà cô phải xin lỗi, nhưng muốn mình phải ngây thơ như trước ư, thật sự đáng buồn cười! 

Sở Niệm không nghĩ cùng Tư Đồ Nam lãng phí thời gian, bà nội cô vẫn còn trong tay hắn, nhiều thêm một giây thì thêm một phần nguy hiểm

Cô nghĩ bằng mọi cách phải phá vỡ cửa kính này, dù không có linh lực… dù cho chết cô cũng phải bảo vệ bà!

Mặt âm trầm, Sở Niệm nâng tay lên.

Mọi người chuẩn bị khăn giấy khăn tay nha... chương kế tiếp...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi