TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô ấy dự phòng gì sao? Hay là… hành động như thế chỉ là thói quen của cô mà thôi?

Nghĩ tới nghĩ lui, Thương Sùng hơi nhăn trán rồi như có như không nhìn về Sở Niệm đang ngồi trên ghế lái phụ. Hành động như vậy căn bản không khiến cô nghi ngờ gì… nhưng mà…

Sở Niệm nhúc nhích, quay đầu sang một bên.

“Anh đừng suy nghĩ nhiều, Tư Đồ Nam còn chưa tìm thấy, em mang theo mấy thứ này chỉ đề phòng ngừa vạn nhất thôi.”

“…”

Sở Niệm thình lình ‘giải thích’ làm Thương Sùng trong lòng đột nhiên nhảy lên một chút, đôi tay nắm tay lái hơi hơi dùng sức. Hắn thừa nhận, hành động như vừa rồi, làm  hắn có chút luống cuống.

Chuyện gì khiến cho một cô nàng dây thần kinh thô trơ lại trở nên mẫn cảm tới vậy?! Chột dạ, thật đúng là một cảm giác lạ thường.

Đoạn đối thoại đơn giản thế đã khiến cho không khí trong xe thay đổi nhiều. Suốt quãng đường đi, Thương Sùng và Sở Niệm hầu như im lặng.

Vì cha mẹ Nhạc Du phản đối nên đám cưới được tổ chức ở một khu vực ngoài ngoại ô. Tuy không có khách sạn xa hoa, nhưng khách khứa tham dự đều cảm nhận được thành ý đối với lễ cưới của chủ nhân.

Hôn lễ kiểu Tây, chỉ cần niềm tin là có thể tổ chức.

Mùa hè, sáng sớm, gió nhẹ hây hây.

Sở Niệm mặc bộ lễ phục đơn giản màu trắng kéo Thương Sùng vào trong sân thu hút nhiều ánh mắt.

Khách khứa tới đây phần lớn là bạn học hoặc thầy giáo trong trường.

Thương Sùng lúc trước đã xóa bỏ hình tượng tổng tài của Empire rồi… từ chức, biến mất, rồi lại dùng hình thái như vậy cùng Sở Niệm xuất hiện, rất nhiều chuyện người ta chỉ cần hơi suy nghĩ là đã sáng tỏ.

Bất quá đáng tiếc, người không quan tâm đến ánh mắt người khác như Sở Niệm vốn dĩ đã trải qua biết bao lần việc như vậy.

Cô mỉm cười, ôm chặt cánh tay Thương Sùng, thản nhiên bước tới.

Tình yêu, vốn dĩ nên được tỏa sáng dưới ánh sáng mặt trời, không cần bị những tin đồn đãi vớ vẩn nhuốm bẩn.

Tìm kiếm được thân ảnh xinh đẹp trong tà áo cưới trắng từ trong đám đông, Sở Niệm ôm chặt bạn thân, biểu thị nhớ nhung cũng như đau lòng, Sở Niệm nhìn vào mắt Nhạc Du, tâm tình chịu áp lực bao lâu cuối cùng có chút buông lỏng.

“Niệm Niệm, cậu khỏe không?!” Nhạc Du trong mắt ẩm ướt… bạn thân, không cần nói cũng hiểu nhau. Cô đưa  mắt nhìn Thương Sùng bên cạnh, Nhạc Du khẽ cười.

“Khá ổn, không cần lo lắng cho tớ.” Sở Niệm chớp mắt, hỏi: “Cậu ‘mạo hiểm’ vậy, suy nghĩ kỹ chưa?”

Nhạc Du khẽ thở dài, cầm tay Sở Niệm, gật đầu:

“Niệm Niệm, mặc kệ tớ làm gì, cậu cũng sẽ ủng hộ tớ phải không?”

“Đương nhiên.”

Sở Niệm lại lần nữa ôm chặt Nhạc Du, đem nước măt nén lại… ẩn giấu đôi mắt ẩm ướt bên dưới mái tóc. “Chỉ cần Mặc Vân Hiên đối xử tốt với cậu, Nhạc Du, Sở Niệm tớ sẽ chúc phúc cho cậu cả đời.”

“Cảm ơn cục cưng…”

Chuyện hai tháng trước như thế nào, Nhạc Du có chút nhớ không rõ.

Cô chỉ biết cô lần đầu tiên trong đời cãi lại cha mẹ, thậm chí còn hung hăng khiến bọn họ thương tâm.

Những biến động tại Tô Gia khiến cho Mặc Vân Hiên mỏi mệt, cô càng không thể rời khỏi Mặc Vân Hiên, trước giờ cô yêu hắn, cũng chỉ là yêu một mình hắn mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi